Chúa Nhật XI thường niên - Năm A
LÃNH NHẠN VÀ TRAO BAN
Suy niệm của Br. Phillip Bình Khả, CRM

Trong khi làm việc mục vụ thăm các gia đình Việt Nam, tôi có dịp gặp một số cụ bà Việt Nam sống rất quảng đại đối với người nghèo. Các cụ không có nhiều tiền lắm của nhưng tấm lòng thì luôn mở rộng. Các cụ giúp đỡ người nghèo, người phong cùi, hoặc nâng đỡ các chủng sinh tiến tới chức linh mục với những đồng tiền khiêm tốn. Một cụ chia sẽ rất chân thành và cảm động: "Tất cả con có là của Chúa ban. Chúa cho con nhiều thì con chia sẻ lại cho những người kém may mắn hơn con."

Các bà cụ Việt Nam đã sống và thực hiện lời Chúa trong bài Phúc Âm Matthêu hôm nay: "Các con lãnh nhận nhưng không thì hãy trao ban nhưng không."

Những lời nói trên được Chúa Giêsu nói đến khi Người sai mười hai tông đồ đi rao giảng. Trước khi đi rao giảng, Chúa Giêsu ban cho các môn đệ quyền trừ quỉ, chữa bệnh nhân và ngay cả làm cho người chết sống lại. Tuy nhiên những ơn mà Chúa ban cho các tông đồ không phải chỉ giữ riêng cho cá nhân hay tìm lợi ích riêng cho họ. Mục đích chính của các ơn này là phải mang lại lợi ích cho người khác.

Chúng ta cũng vậy. Tất cả những khả năng chúng ta có đuợc là do Thiên Chúa ban, nhưng không chỉ giữ riêng cho chúng ta. Chúng ta có thể trau dồi, mài dũa làm cho các khả năng mà chúng ta đang có trở nên tốt và hoàn hảo hơn, nhưng nguồn gốc của nó vẫn là do Thiên Chúa ban nhưng không cho chúng ta. Thánh Phaolô đã khẳng định rằng tất cả những gì các con có mà không phải bởi Chúa đâu. Chúng ta chỉ là những người được uỷ thác cai quản, trông nom và làm sinh hoa lợi chúng. Giống như các tông đồ trong bài Phúc âm hôm nay hay các cụ trong câu chuyện ở trên, chúng ta có nhiệm vụ dùng những khả năng mà chúng ta đang có để mưu cầu ích lợi và hạnh phúc cho tha nhân.

Nếu chúng ta chỉ giữ lại những khả năng chúng ta đang có cho riêng chúng ta thôi thì những khả năng đó sẽ không bao giờ hoàn thành đầy đủ mục đích của nó. Nhưng nếu chúng ta biết đem những khả năng chia sẻ với người khác thì nó sẽ được hoàn thành trọn vẹn ý nghĩa của nó. Giống như cái ghế chưa đạt được mục đích của nó nếu nó không được sử dụng.

Chúng ta có thể không có nhiều tiền lắm của để làm những việc đại sự. Chúng ta không có khả năng siêu việt như làm phép lạ chữa bệnh, trừ quỉ, hay cho người chết sống lại như các tông đồ khi Chúa Giêsu sai họ đi rao giảng. Nhưng chúng ta có những khả năng nhỏ nhoi mà có thể mưu cầu lợi ích và hạnh phúc cho người khác.

Bạn có khả năng trao ban nụ cười cho người khác chứ? Mẹ Têrêsa Calcutta, Đấng Sáng Lập Dòng Nữ Tử Bác Ái chuyên phục vụ người nghèo khó, khi còn sống đã cho chúng ta một lời khuyên, một triết lý sống đơn sơ: "Hãy trao cho nhau nụ cười. Chồng hãy trao cho vợ nụ cười, vợ hãy trao cho chồng nụ cười; cha mẹ hãy trao cho con cái nụ cười. Chúng ta hãy trao cho nhau nụ cười. Nụ cười sẽ giúp chúng ta lớn lên trong tình yêu thương với mọi người... Hãy bày tỏ sống động sự quan tâm, thân ái của Thiên Chúa nơi bạn - sự thân ái, quan tâm trên khuôn mặt bạn, trong đôi mắt bạn, trên nụ cười tươi, trong sự chào đón nồng ấm và cởi mở của bạn tới tha nhân."

Nhiều người Mỹ nhận định rằng người trẻ Việt Nam có nhiều khả năng lắm. Thật thế, nhìn chung vào các cộng đoàn, giáo xứ Việt Nam nhiều người trẻ có nhiều khả năng lắm; họ đã hy sinh thời giờ, đem các khả năng mình đang có đóng góp, dấn thân trong cộng đoàn, giáo xứ trong các lãnh vực như tham gia ca đoàn, phong trào Thiếu Nhi Thánh Thể, thăm viếng những người già cô đơn tại các hưu dưỡng, tổ chức gây quĩ giúp người nghèo, trẻ em nghèo tại Việt Nam và các hoạt động khác... Rất cảm phục và hoan hô.

Bạn thân mến, ai trong chúng ta chắc chắn đều có những khả năng nào đó. Tuy nhiên, chúng ta có muốn trao ban, chia sẽ nhưng không những cái mà chúng ta đang có hay không mới là điều quan trọng.