Chúa Nhật XI thường niên - Năm A
CHỌN VÀ SAI ĐI
Góp nhặt 

Tuần tự và khéo léo Matthêu khai mở câu chuyện về Chúa Giêsu. Trong lễ rửa do tay ông Gioan, ông cho thấy Chúa Giêsu chấp nhận công tác của Ngài. Lúc Chúa chịu cám dỗ, Matthêu cho thấy phương pháp Ngài xử dụng để thi hành công tác. Trong Bài Giảng Trên Núi, ta nghe lời khôn ngoan của Chúa Giêsu. Trong đoạn 8, ta thấy việc quyền năng. Trong đoạn 9, sự chống đối ngày càng gia tăng. Bây giờ chúng ta thấy Chúa chọn lựa người của Ngài. Một thủ lãnh sắp sửa dấn thân vào một việc quan trọng thì điều trước tiên cần làm là lựa chọn bộ tham mưu. Hiệu quả trước mắt và sự thành công tương lai của công trình đều tùy thuộc vào họ. Ở đây Chúa Giêsu lựa chọn ban tham mưu của mình, chọn những cánh tay mặt, những người sẽ giúp đỡ Ngài lúc còn ở thế gian và sẽ tiếp tục công tác của Ngài khi Ngài lìa thế gian để trở về nơi vinh quang.

Có hai sự kiện về những người này khiến ta chú ý ngay:

1. Họ là những người tầm thường:

Họ không có của cải, không học thức cao, không có địa vị trong xã hội. Họ được chọn từ trong dân gian, những người chỉ làm việc thường, không được giáo dục đặc biệt, không có lợi thế xã hội. Người ta nói Chúa Giêsu không tìm những người phi thường, Ngài tìm những người tầm thường để làm việc một cách rất phi thường. Chúa Giêsu nhìn mỗi người, không phải chỉ để thấy họ thế nào, mà cũng để thấy Ngài có thể khiến họ trở nên như thế nào. Chúa Giêsu lựa chọn những người này không những vì họ thế nào nhưng còn vì họ có thể trở nên như thế nào dưới ảnh hưởng và quyền năng Ngài. Không ai nên nghĩ mình không có gì để dâng cho Chúa. Chúa Giêsu có thể lấy điều một con người tầm thường hơn hết dâng lên để xử dụng trong việc trọng đại.

2. Họ là một nhóm ô hợp dị thường nhất:

Có Matthêu, người thu thuế. Tất cả mọi người đều coi Matthêu là người phản quốc, như một người làm tay sai cho chủ nhân chiếm xứ mình để cầu lợi, trái ngược với một người ái quốc thương dân. Cùng với Matthêu có Simon, Luca (6,16) gọi ông là Simon Dêlốt, tức nhiệt thành. Sử gia Giosephus gọi những người Dêlốt (cuồng tín nhiệt tâm này) là đảng thứ bốn của người Do thái (ba đảng kia là: Biệt phái, Xađuxê và Khổ hạnh (Esennes). Ông nói rằng họ có một lòng tự do không gì sánh nổi, vì họ nói Thiên Chúa là Đấng cai trị và Chúa của họ. Họ chuẩn bị đương đầu với mọi cái chết cho xứ sở và không hề chùn bước khi thấy người thân yêu chết trong cuộc đấu tranh dành tự do. Họ từ chối, không chịu tôn tặng một người nào trên thế giới danh hiệu là vua. Họ có một quyết tâm chịu bất cứ sự đau đớn nào, họ chuẩn bị để thi hành những vụ sát nhân bí mật để tìm cách loại bỏ quyền lực ngoại bang khỏi xứ họ. Nếu Simon, người cuồng tín gặp Matthêu ở một nơi nào khác ngoài tập thể của Chúa Giêsu, thì chắc chắn ông đã đâm cho một nhát dao găm rồi. Tại đây có một chân lý trọng đại là những người thù ghét lẫn nhau lại có thể thương yêu lẫn nhau khi cả hai cùng thương yêu Chúa Giêsu. Nhiều khi tôn giáo là cớ chia rẽ người đời, nhưng trong sự hiện diện của Chúa Giêsu thì họ đem họ lại với nhau, những con người trước đây chia rẽ vì không có Ngài.

Để chung ba bản thuật ký về sự kêu gọi mười hai Tông Đồ, chúng ta sẽ thấy vài điểm nổi bật:

a) Ngài lựa chọn họ:

Luca (6,13) nói Chúa Giêsu gọi các kẻ theo Ngài rồi chọn mười hai người trong họ. Dường như mắt Chúa rảo quanh đám đông đi theo Ngài và một nhóm nhỏ bằng lòng ở lại với Ngài khi quần chúng đã tan đi, dường như lúc nào Ngài cũng đang tìm kiếm những người Ngài có thể giao công tác cho. Có người đã nói: "Thiên Chúa luôn luôn tìm kiếm những bàn tay để xử dụng" Ngài luôn luôn phán: "Ta sẽ sai ai? Ai sẽ đi cho chúng ta?" (Is 6,8). Có nhiều công tác trong Nước Trời, công tác cho người đi ra, công tác cho người ở lại nhà, công tác cho người phải xử dụng đôi tay, công tác cho người phải xử dụng tâm trí, công tác mọi người đều thấy và công tác không ai thấy được. Đôi mắt của Chúa Giêsu luôn luôn tìm trong đám đông xem có người nào sẽ làm công tác của Ngài.

b) Chúa kêu gọi họ:

Chúa Giêsu không ép buộc ai làm công việc cho Ngài, Ngài hiến công việc cho họ, nhưng không ép buộc họ. Ngài mời gọi, chứ không chưng dụng. Ngài muốn có những người tình nguyện. Mỗi người được hoàn toàn tự do trung thành hay không. Lời mời gọi đều đạt đến mọi người, ai muốn chấp nhận hoặc từ chối tùy ý.

c) Ngài chỉ định họ:

Chỉ định một người vào một chức vụ. Chúa Giêsu giống như một ông vua chỉ định người làm bộ trưởng, như vị tướng tư lệnh giao công tác cho cấp chỉ huy. Phục vụ Chúa không phải là một tình cờ may rủi mà là được chỉ định chính xác vào chức vụ. Người ta rất hãnh diện nếu được vua thế gian chỉ định vào một công tác. huống chi được chỉ định bởi một Vua các vua thì còn đáng hãnh diện hơn biết bao!

d) Những người này được chỉ định trong số các môn đệ:

Môn đệ là kẻ học hỏi. Người Chúa Giêsu cần và ưa thích là người sẵn sàng học hỏi. Một tâm trí khép kín không chịu học hỏi không thể nào phục vụ Chúa. Tôi tớ của Chúa Giêsu phải sẵn sàng học hỏi thêm mỗi ngày, mỗi ngày phải bước gần Chúa Giêsu và Thiên Chúa hơn.

đ) Ngài chọn để họ ở với Ngài:

Nếu họ phải làm công việc Ngài trong thế gian thì họ phải sống trong sự hiện diện của Ngài trước khi đi vào thế gian, họ phải đi từ sự hiện diện của Chúa Giêsu đến sự hiện diện của con người. Nhiều khi trong những sinh hoạt phức tạp của Hội Thánh hiện đại, chúng ta bận rộn với việc điều hành cốt để cho guồng máy quay đều, nhưng chúng ta lại quên rằng tất cả những việc này không quan hệ, nếu không được thực hiện từ những người đã ở với Chúa Giêsu trước khi đến với loài người.

e) Họ được gọi là Tông Đồ (Sứ Đồ):

Là người được sai đi. Chữ dùng để chỉ một phái viên, một đại sứ. Kitô hữu là sứ giả của Chúa Giêsu đến với loài người. Họ bước vào sự hiện diện của Chúa Giêsu để có thể từ đó đến với loài người, mang theo vẻ đẹp của Chúa Giêsu.

g) Họ được gọi là người rao giảng:

Họ được lệnh phải giảng đạo. Người kitô hữu là người rao truyền Chúa Giêsu, đó là lý do tại sao phải ở lại với Chúa Giêsu. Sứ giả không truyền đạt ý của mình, nhưng đem một sứ điệp thiêng liêng chắc thật từ Chúa Giêsu. Người đó không thể mang sứ điệp đó nếu trước hết không nhận được từ việc ở với Ngài.