Mùa Thường Niên

Năm II

Thứ Năm Tuần  XXIX

Thánh Gioan Capestranô, linh mục

Bài Ðọc I: (Năm II) Ep 3, 14-21

"Anh em đâm rễ sâu và lập nền kiên cố trong đức mến, để anh em được sung mãn trong mọi sự viên mãn của Thiên Chúa".

Bài trích thư Thánh Phalô Tông đồ gửi tín hữu Êphêxô.

Anh em thân mến, tôi quỳ gối trước mặt Cha Ðức Giêsu Kitô, Chúa chúng ta. Người là nguồn gốc mọi danh phận làm cha trên trời dưới đất. Xin Người chiếu theo sự giàu có vinh quang của Người và nhờ Thánh Thần của Người, thêm sức mạnh cho anh em được nên người thiêng liêng, và nhờ đức tin, anh em được Ðức Kitô ngự trong lòng anh em, làm cho anh em đâm rễ sâu và lập nền kiên cố trong đức mến, để anh em được hiệp cùng các thánh mà hiểu biết chiều rộng, dài, cao, sâu, và cũng được biết lòng mến của Ðức Kitô vượt quá trí hiểu loài người, để anh em được sung mãn trong mọi sự viên mãn của Thiên Chúa.

Nguyện cho Ðấng toàn năng ban cho chúng ta mọi sự, dư đầy quá sự chúng ta cầu xin hay hoài bão, theo như quyền lực Người thi thố trong chúng ta: nguyện cho Người được vinh quang trong Hội Thánh và trong Ðức Giêsu Kitô, qua mọi thế hệ muôn đời. Amen.

Ðó là lời Chúa.

 

Ðáp Ca: Tv 32, 1-2. 4-5. 11-12. 18-19

Ðáp: Ðịa cầu đầy ân sủng Chúa (c. 5b).

Xướng: 1) Người hiền đức, hãy hân hoan trong Chúa. Ca ngợi là việc của những kẻ lòng ngay. Hãy ngợi khen Chúa với cây đàn cầm, với đàn mười dây, hãy xướng ca mừng Chúa. - Ðáp.

2) Vì lời Chúa là lời chân chính, bao việc Chúa làm đều đáng cậy tin. Chúa yêu chuộng điều công minh chính trực, địa cầu đầy ân sủng Chúa. - Ðáp.

3) Ý định của Chúa tồn tại muôn đời, tư tưởng lòng Người còn mãi đời nọ sang đời kia. Phúc thay quốc gia mà Chúa là Chúa tể, dân tộc mà Chúa chọn làm cơ nghiệp riêng mình. - Ðáp.

4) Kìa Chúa để mắt coi những kẻ kính sợ Người, nhìn xem những ai cậy trông ân sủng của Người, để cứu gỡ họ khỏi tay thần chết, và nuôi dưỡng họ trong cảnh cơ hàn. - Ðáp.

 

Alleluia: Lc 19, 38

Alleluia, alleluia! - Chúc tụng Ðức Vua, Ðấng nhân danh Chúa mà đến; bình an trên trời và vinh quang trên các tầng trời. - Alleluia.

 

Phúc Âm: Lc 12, 49-53

"Thầy không đến để đem bình an, nhưng đem sự chia rẽ".

Tin Mừng Chúa Giêsu Kitô theo Thánh Luca.

Khi ấy, Chúa Giêsu phán cùng các môn đệ rằng: "Thầy đã đến đem lửa xuống thế gian, và Thầy mong muốn biết bao cho lửa cháy lên. Thầy phải chịu một phép rửa, và lòng Thầy khắc khoải biết bao cho đến khi hoàn tất. Các con tưởng Thầy đến để đem sự bình an xuống thế gian ư? Thầy bảo các con: không phải thế, nhưng Thầy đến để đem sự chia rẽ. Vì từ nay, năm người trong một nhà sẽ chia rẽ nhau, ba người chống lại hai, và hai người chống lại ba: cha chống đối con trai, và con trai chống đối cha; mẹ chống đối con gái, và con gái chống đối mẹ; mẹ chồng chống đối nàng dâu, và nàng dâu chống đối mẹ chồng".

Ðó là lời Chúa.

 

Suy Niệm:

Ðức Giêsu nói: "Thầy đến để gây chia rẽ". Một câu nói xem ra nghịch lý, khó chấp nhận. Nhưng nếu phân tích sâu xa thì câu nói đó lại là một chân lý tuyệt vời. Hòa bình đích thực chỉ có sau khi đã quyết liệt chiến đấu để chọn lựa. Hòa bình chỉ có khi đã phân rẽ sự ác khỏi điều thiện, bóng tối ra khỏi ánh sáng... Nhờ ngọn lửa thanh tẩy hơn nhờ được loại bỏ để chỉ còn lại sự tinh tuyền trọn hảo.

 

Cầu Nguyện:

Lạy Chúa, để được sự bình an của Chúa trong cuộc sống, chúng con phải chấp nhận từ bỏ tội lỗi, từ bỏ hận thù, ghen ghét, ích kỷ... Xin Chúa thêm sức mạnh cho chúng con để chúng con can đảm, dứt khoát chọn lựa cho mình tình yêu chân chính và sự bình an vĩnh cửu của Chúa. Amen.

Thánh Gioan Capestranô, linh mục

Một tấm bánh duy nhất cho một dân duy nhất

Chính trong bí tích Thánh Thể, dấu chỉ sự hiện diện của Đức Kitô phục sinh, mà đoàn dân gồm mọi dân nước - và chúng ta là thành phần - được hình thành, bất chấp mọi biên giới cũng như mọi ngôn ngữ và mọi nền văn hóa. Bởi vì chỉ có một tấm Bánh duy nhất, nên tuy nhiều người, chúng ta cũng chỉ là một Thân Thể duy nhất, vì tất cả chúng ta chia sẻ cùng một Bánh duy nhất. Thiên Chúa của chúng ta là ai vậy, mà đã bày ra cách ban tặng chính mình trong người Con của mình như thế, để qui tụ chúng ta thành dân, thành một thân thể duy nhất, nhằm nói lên cho thế gian biết tình yêu của Người, lòng Người mong ước kết hợp chúng ta với Người cách vĩnh viễn như vậy? Đức Giêsu đã liều mình đặt tin tưởng vào bàn tay không mấy an toàn của con người. Người đã liều mình không chờ cho người ta xứng đáng với mình, không mong người ta bảo vệ mình; Người hiến thân như một quà tặng. Đức Giêsu chỉ là tấm bánh. Và chẳng những Người chỉ tặng cho chúng ta có bấy nhiêu thôi, mà có điều này nữa, là tấm bánh ấy vừa mới rước vào đã vội tan biến. Đức Giêsu — vừa mới hiện diện đó - không để lại cho chúng ta một dấu vết nào: Người khuất đi để nuôi sống chúng ta. Người nhỏ lại để chúng ta lớn lên và trở nên một dân thuộc mọi quốc gia được thống nhất trong Người. Đức Giêsu nên bánh, Đức Giêsu nên rượu, để được phát hiện qua thiếu vắng, bởi vì chỉ có thiếu vắng, yêu đuối, trần trụi, mới có thể sinh ra nỗi khát vọng, cơn đói và thèm được nếm hương vị của Thiên Chúa.

Kinh sĩ Jacques Oeuvray

  Trang Nhà            Suy niệm hằng ngày