Mùa Thường Niên

Năm II

Thứ Năm Tuần XIV

Bài Ðọc I: (Năm II) Hs 11, 1-4.8c-9

Trích sách Tiên tri Hôsê.

Khi Ít-ra-en còn là đứa trẻ, Ta đã yêu nó, từ Ai-cập Ta đã gọi con Ta về.  Nhưng Ta càng gọi chúng, chúng càng bỏ đi; chúng dâng hy lễ cho các Ba-an, đốt hương kính ngẫu tượng. Ta đã tập đi cho Ép-ra-im, đã đỡ cánh tay nó, nhưng chúng không hiểu là Ta chữa lành chúng. 

Ta lấy dây nhân nghĩa, lấy mối ân tình mà lôi kéo chúng. Ta xử với chúng như người nựng trẻ thơ, nâng lên áp vào má; Ta cúi xuống gần nó mà đút cho nó ăn. Trái tim Ta thổn thức, ruột gan Ta bồi hồi. Ta sẽ không hành động theo cơn nóng giận, sẽ không tiêu diệt Ép-ra-im nữa, vì Ta là Thiên Chúa, chứ không phải người phàm. Ở giữa ngươi, Ta là Đấng Thánh, và Ta sẽ không đến trong cơn thịnh nộ. Trở về từ chốn lưu đày

Ðó là lời Chúa.

Ðáp Ca: Tv 79, 2ac và 3b. 15-16

Ðáp: Lạy Chúa, xin tỏ thiên nhan hiền từ Chúa ra, hầu cho chúng con được ơn cứu sống (c. 4b).

Xướng: 1) Lạy Ðấng chăn dắt Israel, xin hãy lắng tai! Chúa ngự trên các vệ binh thần, xin hiện ra trong sáng láng. Xin tỉnh thức quyền năng của Chúa. - Ðáp.

2) Lạy Chúa thiên binh, xin thương trở lại; tự trời cao xin nhìn coi và thăm viếng vườn nho này. Xin bảo vệ vườn nho mà tay hữu Ngài đã cấy; bảo vệ ngành nho mà tay Ngài đã củng cố cho mình. - Ðáp.

 Alleluia: Tv 94, 8ab

Alleluia, alleluia! - Ước gì hôm nay các bạn nghe tiếng Chúa, và đừng cứng lòng. - Alleluia.

Phúc Âm: Mt 10, 7-15

"Các con đã lãnh nhận nhưng không, thì hãy cho nhưng không".

Tin Mừng Chúa Giêsu Kitô theo Thánh Matthêu.

Khi ấy, Chúa Giêsu phán cùng các Tông đồ rằng: "Các con hãy đi rao giảng rằng "Nước Trời đã gần đến". Hãy chữa những bệnh nhân, hãy làm cho kẻ chết sống lại, hãy làm cho những kẻ phong cùi được sạch và hãy trừ quỷ. Các con đã lãnh nhận nhưng không thì hãy cho nhưng không. Các con chớ mang vàng bạc, tiền nong trong đai lưng, chớ mang bị đi đường, chớ đem theo hai áo choàng, chớ mang giày dép và gậy gộc, vì thợ thì đáng được nuôi ăn.

"Khi các con vào thành hay làng nào, hãy hỏi ở đó ai là người xứng đáng, thì ở lại đó cho tới lúc ra đi. Khi vào nhà nào, các con hãy chào rằng: "Bình an cho nhà này". Nếu nhà ấy xứng đáng thì sự bình an của các con sẽ đến với nhà ấy. Nhưng nếu ai không tiếp rước các con và không nghe lời các con, thì hãy ra khỏi nhà hay thành ấy và giũ bụi chân các con lại. Thật, Thầy bảo các con: Trong ngày phán xét, đất Sôđôma và Gômôra sẽ được xét xử khoan dung hơn thành ấy".

Ðó là lời Chúa.

Suy Niệm:

Trong huấn thị truyền giáo, Ðức Giêsu dạy các tông đồ khi đi truyền giáo thì "đừng mang gì cả". Người tông đồ của Chúa không bị lệ thuộc vào vật chất. Cần nhẹ nhõm thanh thoát như người lữ hành. Hơn nữa, một người phục vụ Tin Mừng phải hoàn toàn tin tưởng phó thác nơi Chúa quan phòng.

Cầu Nguyện:

Lạy Cha, xin thánh hóa chúng con. Xin đừng để chúng con cứ mãi phải lệ thuộc vào vật chất, mà quên rằng cuộc sống của chúng con đã có Cha lo cho chúng con. Như Ðức Giêsu đã dạy chúng con: Trước tiên, chúng con cứ lo việc nước trời, mọi sự khác sẽ được ban cho. Amen.

Thứ Năm đầu tháng

Đức Giêsu sai họ đi thành từng nhóm hai người...

Sứ vụ được trao cho từng nhóm hai người mang một ý nghĩa thần học sâu sắc. Đức Giêsu, là Chúa Con, loan báo một vị Thiên Chúa của tương quan. Được tạo nên giống hình ảnh Thiên Chúa, con người cũng xây dựng chính mình qua mối tương quan với tha nhân. Trong Kitô giáo, tha nhân là bước đầu để ta gặp gỡ Đấng Khác, lòng mến tha nhân là nơi nhập thể, đào sâu và cảm nghiệm tình yêu của Thiên Chúa. Làm chứng bằng chính cuộc sống luôn phải được ưu tiên. Họ lập thành từng nhóm hai người, và lòng mến của họ đối với nhau nói lên phần nào sự sống của chính Thiên Chúa.

Nhóm Mười Hai ra đi tay trắng: không lương thực, không tiền bạc, bao bị. Không đem gì theo, vì họ hiến mình trước khi giảng dạy, chia sẻ bản thân hơn là của cải. Đó cũng là thái độ của những ai đón nhận mọi sự từ tha nhân, trước khi trao ban mọi sự; những ai không có gì để bán, và cùng với thánh Phanxicô, công bố rằng họ chỉ cần Đức Kitô là đủ, khi họ kết hôn với Đức Khó Nghèo. Chân đi dép, gậy cầm tay, những người được sai đi giống như đoàn lũ lên đường, đi tìm đất hứa và tự do: nhóm dân lữ hành tiến bước với một địa bàn duy nhất, là niềm trông cậy vào Thiên Chúa, Đấng cứu độ.

Didier Beuret

  Trang Nhà            Suy niệm hằng ngày