Chúa Nhật XXVI thường niên  - Năm C
SỐNG YÊU THƯƠNG VÀ BÁC ÁI VỚI NHAU
Lm. Đaminh Lâm Quang Khánh

 

Các thiếu nhi thân mến, Chúa nhật hôm nay Chúa Giêsu lại kể một dụ ngôn nữa để cho chúng ta biết sống yêu thương và bác ái với nhau

Các con vừa xem đọan Tin Mừng Lc (16,19-31) dụ ngôn nói về ai

-Thưa Cha, là người giàu và Anh Lazarô nghèo khổ ạ.

- Rất đúng, cám ơn các con. Các con thấy  Cuộc sống của người giàu có trong dụ ngôn thế nào? (Lc 16,19)

a. Chăm lo chăm làm

b. Mặc toàn lụa là gấm vóc

c. Ngày ngày yến tiệc linh đình

d. Chỉ b và c đúng

-Thưa Cha người giàu mặc toàn lụa là gấm vóc, ngày ngày yến tiệc linh đình là câu d đúng nhất ạ.

- Đúng rồi, người giàu mặc toàn lụa là gấm vóc, ngày ngày yến tiệc linh đình . Còn Anh lazarô thì nghèo khổ ngồi trước cổng nhà ông nhà giàu ăn mày thèm những mảnh bánh vụn dư thừa của ông nhà giàu đổ đi mà không được, chỉ có con chó đến liếm ghẻ chóc của anh lazarô. Và cả hai cùng chết thì  Người nghèo lazarô chết được đưa đi đâu? (Lc 16,22)

a. Được chôn vào hầm mộ

b. Bị quăng vào âm phủ

c. Được đem vào lòng Ápraham

d. Đem đi chôn

-Thưa Cha câu c Lazarô được đem vào lòng Ápraham.

Rất đúng, cám ơn Con. Thế còn ông nhà giàu lại xuống âm phủ,  Dưới âm phủ, ông nhà giàu bị gì các con ? (Lc 16,24)

a. Nấu trong vạc dầu sôi

b. Đánh đập

c. Đóng đinh

d. Lửa thiêu đốt

 -Thưa Cha, Ông bị lửa thiêu đốt câu d đúng ạ.

- Đúng, lúc đó người giàu thấy Anh Lazarô đang ở trong lòng Ápraham và  Người giàu có xin tổ phụ Ápraham điều gì? (Lc 16,23-28)

a. Tha thứ cho con

b. Sai anh Ladarô nhúng đầu ngón tay vào nước, nhỏ trên lưỡi con cho mát

c. Sai anh Ladarô đến nhà cho con báo tin cho 5 anh em con

d. Chỉ b và c đúng

 - Dạ thưa Cha câu d đúng ạ.

- Đúng, người giàu xin Ápraham và Sai anh Ladarô nhúng đầu ngón tay vào nước, nhỏ trên lưỡi con cho mát. Và Sai anh Ladarô đến nhà cho con báo tin cho 5 anh em của ông bíết cách sống của ông trên trần gian là không quan tâm chia sẻ cho anh em nghèo khi ông đượ Thiên Chúa ban cho ông có của cải.

 Bài dụ ngôn trong Tin Mừng Người giàu bị kết án không phải tại ông nhiều của cải vì giàu đâu phải là tội.Nhưng ông ta bị phạt là vì ông có dư của cải để chỉ lo hưởng thụ một mình và sống dửng dưng với những người nghèo xung quanh đang cần giúp đỡ nơi ông. Bởi vì giúp đỡ người khác cách riêng người nghèo, kẻ thiếu thốn hơn mình là một bổn phận và trách nhiệm phải làmcủa một con người nhân bản. 

Còn anh nghèo Lagiarô được thưởng không phải vì anh ta không một đồng xu dính túi,vì có nhiều người nghèo sống tội lỗi hết chê.Nguyên nhân mà anh nghèo Lagiarô được thưởng là vì dù nghèo nhưng không sống mất phẩm giá lương tri tốt, không oán giận căm hờn số kiếp, chịu khó tuân giữ Lời Chúa dạy để ăn ngay ở lành. 

Cha kể cho các con câu chuyện:

Vào một ngày mùa đông lạnh buốt, ông thị trưởng đầu tiên của Thành phố  New York nổi tiếng là giàu có phải chủ tọa một phiên tòa.

Người ta điệu đến trước mặt ông một ông lão quần áo tả tơi. Người đàn ông này bị tố cáo là đã ăn cắp một mẩu bánh mì. Lời tự biện hộ duy nhất mà người đàn ông khốn khổ đưa ra là: "gia đình tôi đang chết đói".  

Nghe xong lời cáo buộc của cử tọa cũng như lời biện bạch của ông lão, viên thị trưởng đưa ra phán quyết như sau: "Luật pháp không dung thứ cho bất kỳ một hành động xấu nào. Tôi thấy cần phải trừng phạt ông, và hình phạt cho tội ăn cắp là ông phải đóng phạt 10 đô-la". Vừa công bố bản án, ông thị trưởng rút trong ví tiền của mình ra 10 đô-la và trao cho người ông lão đáng thương kia để ông nộp phạt theo phán quyết của toà. Sau đó ông quay xuống cử tọa và nói tiếp: "Ông lão này đã bồi thường vì tội ăn cắp của ông. Còn phần quí vị, tôi yêu cầu mỗi người phải đóng 50 xu tiền phạt vì sống dửng dưng đến độ để cho trong thành phố  giàu có của chúng ta còn có một người nghèo phải đi ăn cắp". Nói xong, ông ra lệnh cho viên biện lý đi thu tiền và trao tất cả cho ông lão. Khi chiếc mũ đã được chuyền một vòng tòa án và trở về tay mình ông lão đếm được tất cả 47 đô-la 50 xu. 

Dửng dưng trước nỗi khổ của người khác không là thái độ vô thưởng vô phạt, mà là một hành động tội ác. Ông thị trưởng thành phố New York trong câu chuyện trên đây quả thực đã thấy được tội ác của chính ông và thị dân của ông đối với ông lão ăn cắp bánh mì, họ đã sám hối bằng những việc làm rất cụ thể.  

Dửng dưng trước những nỗi khốn cùng của người khác là một tội trước mặt Chúa.Ngài muốn cảnh cáo con người về cái mối hiểm họa rất nghiêm trọng thường hay xảy ra trong cuộc sống của mỗi người. Đó là cái xu hướng ích kỷ muốn hưởng thụ và sử dụng tiền bạc của mình một cách ích kỷ không cần biết đến ai trên đời này. Tội của người phú hộ giàu có không phải ở chỗ ông ta làm thế nào để có tiền có bạc, cũng không phải ở trong chính sự giàu có của ông ta, nhưng là ở chỗ ông đã có quá nhiều cơ hội để chia sẻ với những người cùng khốn, khó nghèo mà ông đã bỏ qua. Trong khi chính ông, ông lại sống một cách quá xa xỉ. Đáng lý ra ông đã phải biết chia sẻ nhưng ông đã không làm". 

Lạy Chúa, xin cho con ý thức rằng tấm bánh để dành của con thuộc về người đói, chiếc áo nằm trong tủ thuộc về người trần trụi, tiền bạc con cất giấu thuộc về người thiếu thốn.Thế giới còn nhiều người đói nghèo là vì chúng con giữ quá nhiều điều cần giữ.

Xin dạy chúng con biết cách đầu tư làm giàu, nhờ biết sống chia sẻ, quan tâm và yêu thương mọi người. Amen.