Chúa Nhật Phục Sinh - Năm C
                 CHÚNG TA MUỐN GẶP CHÚA PHỤC SINH
Lm Micae Thành Nhân

       Chúa đã chết và đã được an táng trong mồ. Họ đã lăn một tảng đá lớn lấp cửa mồ lại và ra về ( Mt 27, 60b ). Các tông đồ, chị Maria Mađalenna và những người tin vào Lời Chúa nói khi Chúa còn sống đang chờ đợi: " Các ngươi cứ phá Đền Thờ này đi, nội trong ba ngày, Ta sẽ dựng lại " ( Ga 2, 19 ) hoặc  " Như tiên tri Giona ở trong bụng cá ba ngày ba đêm thế nào, thì Con Người cũng sẽ ở trong lòng đất ba ngày ba đêm như vậy " ( Mt 12, 40 ), và ba lần Chúa đã tiên báo về cuộc khổ nạn và phục sinh của Chúa kia mà. Ôi những giờ đợi, những phút giây chờ  Chúa sống lại sao mà dài lê thê quá vậy. Có thật Chúa sẽ sống lại đúng như Lời Chúa đã nói hay không ? Nếu Chúa không sống lại thì các tông đồ, chị Maria Mađalenna và những người tin theo Chúa, cả chúng ta nữa không thể sống nổi trong cuộc đời bình thường này huống chi là trong đời sống đức tin.

       Sự đợi chờ Chúa sống lại và nỗi khát khao ước muốn gặp Chúa đã thôi thúc chị  Maria Mađalenna ra mộ Chúa từ sáng sớm. Phận liễu yếu  đào tơ  mà chị chẳng ngần ngại, sợ sệt để rồi ngay từ sáng sớm khi trời còn tối, canh khuya chưa tàn mắt chị đã mở, hừng đông chưa xuất hiện chị đã kêu xin. Chị kêu xin Chúa cho chị được gặp Chúa. Có lẽ chị đã thức trọn suốt đêm nay và những đêm trước đó để nhớ thương về Chúa, Người đã giúp chị từ bỏ con đường tội lỗi và trở thành một người lương thiện. Và rồi khi ra tới nơi, chị đã thấy tảng đá được lăn ra khỏi mồ. Chị bàng hoàng, chị chưa hiểu gì cả, chị không thể tin nổi những gì chị đã thấy trước mắt. Chị liền chạy về tìm Simon Phêrô và môn đệ khác được Chúa yêu mến. Chị như người lính từ mặt trận chạy về báo tin, một cái tin chẳng có gì là vui, chẳng có gì là lạc  quan mà còn buồn thêm nữa là khác. Chị nói với các ngài rằng: " Người ta đã lấy xác Thầy khỏi mồ, và chúng tôi không biết người ta đã để Thầy ở đâu ".Thánh Phêrô và người môn đệ Chúa yêu sau khi nghe chị nói như vậy, các ngài đã chạy ra mồ. Các  ngài cố gắng chạy càng nhanh càng tốt. Vì nếu để thời gian càng lâu, càng trôi đi, càng chậm trễ thì người ta sẽ càng có cơ hội mang xác Chúa  đi thật xa hơn, để rồi họ sẽ có thời gian mà tiêu hủy xác Chúa mau hơn và như vậy sẽ rất khó mà tìm lại được xác Chúa: “ Cả hai cùng chạy, nhưng môn đệ kia chạy nhanh hơn Phêrô, và đến mồ trước. Ông cúi mình xuống thấy những khăn liệm để đó, nhưng ông không vào trong. Vậy Simon Phêrô theo sau cũng tới nơi, ông vào trong mồ và thấy những dây băng nhỏ để đó, và khăn liệm che đầu người trước đây, khăn này không để lẫn với dây băng, nhưng cuộn lại để riêng một chỗ “, còn Chúa thì không thấy đâu cả. Bây giờ người môn đệ kia mới vào dù ông đã tới mồ trước. Ông đã thấy và ông đã tin, vì chưng các ngài còn chưa hiểu rằng, theo Kinh Thánh, thì Chúa phải sống lại từ cõi chết “.

       Thánh Phêrô, và người tông đồ khác được Chúa yêu mến cũng như chị Maria Mađalenna.....khao khát được gặp Chúa Phục Sinh, cho nên dù trong bất cứ hoàn cảnh nào, dù trời vẫn còn tối, dù canh khuya chưa tàn, vạn vật còn chưa tỉnh giấc ngủ, dù sợ người Do Thái sẽ bách hại mình giống như Chúa, các ngài cũng  đã vượt qua tất cả để chạy đến với Chúa, để gặp cho được Chúa Phục Sinh. Nguyên nhân của điều này là do tình yêu của các tông đồ và cũng như của chị Maria Mađalenna đối với Chúa quá mãnh liệt, quá trào dâng.

       Niềm tin vào Chúa Phục Sinh của chúng ta ngày hôm nay được đặt trên nền tảng là Kinh Thánh, huấn quyền của Giáo Hội, cộng với lòng khao khát, ước muốn cũng như lòng mến Chúa một cách nồng nàn thắm thiết thì chắc chắn chúng ta sẽ gặp được Chúa Phục Sinh chẳng những đời sau mà ngay cả đời này.

       Lạy Chúa Phục Sinh, chúng con cũng giống như các tông đồ và chị Mađalenna ngày xưa là chúng con rất khao khát muốn gặp được Chúa Phục Sinh của chúng con. Để cho sự khao khát này trở thành hiện thực, chúng con chẳng cần phải cất công đi tìm Chúa ở đâu cho xa, mà ngay tại bây giờ, chúng con cần phải đến tham dự thánh lễ, nhất là thánh lễ ngày Chúa nhật. Vì ngày Chúa nhật là ngày Chúa đã lập ra bởi cái chết và sự phục sinh của Chúa, để rồi mỗi khi tham dự thánh lễ, chúng con được nghe lời của Chúa Phục Sinh dạy dỗ, chúng con được thấy, được đụng chạm, được rước Chúa Phục Sinh vào lòng của chúng con. Mặt khác, chúng con cần phải cố gắng sống theo Lời Chúa dạy là đóng đinh tính xác thịt chúng con vào thập giá Chúa, chôn vùi con người cũ tội lỗi chúng con xuống đáy huyệt sâu,  có như vậy chúng con trở thành con người mới và sẽ gặp được Chúa là Đấng Phục Sinh mãi mãi sau này. Amen.

       Lm Micae  Võ Thành Nhân

Thứ Hai trong Tuần Bát Nhật Phục Sinh

NIỀM VUI VÀ NỖI SỢ HÃI

Lời Chúa: Mt 28, 8-15

Khi ấy, các bà vội vã rời khỏi mộ, tuy sợ hãi nhưng cũng rất đỗi vui mừng, chạy về báo tin cho môn đệ Đức Giêsu hay. Bỗng Đức Giêsu đón gặp các bà và nói: “Chào chị em!” Các bà tiến lại gần Người, ôm lấy chân, và bái lạy Người. Bấy giờ, Đức Giêsu nói với các bà: “Chị em đừng sợ! Về báo cho anh em của Thầy để họ đến Galilê. Họ sẽ được thấy Thầy ở đó.” Các bà đang đi, thì có mấy người trong đội lính canh mồ vào thành báo cho các thượng tế biết mọi việc đã xảy ra. Các thượng tế liền họp với các kỳ mục; sau khi bàn bạc, họ cho lính một số tiền lớn, và bảo: “Các anh hãy nói như thế này: Ban đêm đang lúc chúng tôi ngủ, các môn đệ của hắn đã đến lấy trộm xác. Nếu sự việc này đến tai quan tổng trấn, chính chúng tôi sẽ dàn xếp với quan và lo cho các anh được vô sự.” Lính đã nhận tiền và làm theo lời họ dạy. Câu chuyện này được phổ biến giữa người Do thái cho đến ngày nay.

Đó là Lời Chúa

SUY NIỆM:

Chúa sống lại là niềm vui của các tông đồ, của các bà, các chị và những người theo Chúa, nhưng sao họ vẫn sợ. Họ sợ vì hôm nay người ta giết được Chúa thì ngày mai kia sẽ đến lượt mình. Họ sợ vì bỏ Chúa, chối Chúa trong cuộc khổ nạn, mặc dù đã hứa sẽ sống chết với Chúa. Cách riêng, những người biệt phái, luật sĩ, thượng tế, họ rất sợ hãi vì Chúa sống lại, nghỉa là Chúa chính là Thiên Chúa thật, là Đấng Cứu Thế muôn dân đợi trông. Đây là điều mà họ ra sức vận dụng tất cả mọi cách thức, mọi thủ đoạn để tuyên truyền phủ nhận. Tiếp đến, những điều Chúa nói về cuộc khổ nạn và phục sinh của Chúa đều đúng cả. Giờ đây tội lỗi của họ sẽ bị. Chúa vạch trần. Dân chúng sẽ bỏ họ hết để theo Chúa. Nỗi sợ của họ giống như nỗi sợ của vua Hêrôđê sau khi làm điều ác là giết Gioan Tẩy Giả. Cho nên, họ ra sức chối bỏ sự thật Chúa sống lại. Họ bịt miệng bằng cách cho tiền lính canh mồ để không được nói ra. Họ che đậy bằng cách dàn xếp với cấp trên khi cấp trên biết sự thật. Nhưng sự thật Chúa đã sống lại, đó là chân lý không một ai xóa bỏ được, nếu tin vào điều này, Chúa sẽ làm cho cuộc sống  của họ sẽ thay đổi theo hướng lành thánh hơn.

Chúa Giêsu phục sinh gặp các bà và nói đừng sợ hãy về báo tin cho các môn đệ của Chúa đến Galilêa,  Chúa sẽ gặp họ ở đó. Galilêa là nơi đầu tiên đầy kỷ niệm với những phút giây lưu luyến ấy. Tại nơi này, Chúa đã gặp và kêu gọi các ngài làm tông đồ. Cũng nơi ấy Chúa bảo vệ các ngài khỏi mọi hiểm nguy ( Mt 8, 23 - 27 ) Đây nơi thay đổi vân mạng của các ngài. Trở về nơi đó là trỏ về với tình yêu của Chúa dành cho các ngài thuở ban đầu. Chúa hẹn gặp các ngài ở đó chứng tỏ tình yêu của Chúa với các ngài không đổi thay sau khi Chúa sống lại. Vì thế hãy bắt đầu làm lại từ đầu và đừng bao giờ bỏ cuộc.

Lạy Chúa, giống như các tông đồ và những người theo Chúa năm xưa, chúng con hân hoan vui mừng vì Chúa sống lại, nhưng chúng con cũng sợ Chúa vì chúng con tội lỗi chưa làm theo ý Chúa, cho nên sự sống lại của Chúa như bản án kết tội chúng con, vì vậy, chúng con nài xin Chúa ban sức mạnh giúp chúng con đủ sức lột bỏ con người cũ với tính hư, tật xấu, đam mê xác thịt để sống theo ý Chúa trong mọi sự. Amen

Lm Micae Thành Nhân

Thứ Ba trong Tuần Bát Nhật Phục Sinh

NIỀM VUI GẶP CHÚA PHỤC SINH VÀ SỨ MẠNG LOAN BÁO TIN MỪNG

Lời Chúa: Ga 20, 11-18

Khi ấy, bà Maria Mácđala đứng ở ngoài, gần bên mộ, mà khóc. Bà vừa khóc vừa cúi xuống nhìn vào trong mộ, thì thấy hai thiên thần mặc áo trắng ngồi ở nơi đã đặt thi hài của Đức Giêsu, một vị ở phía đầu, một vị ở phía chân. Thiên thần hỏi bà: “Này bà, sao bà khóc?” Bà thưa: “Người ta đã lấy mất Chúa tôi rồi, và tôi không biết họ để Người ở đâu!” Nói xong, bà quay lại và thấy Đức Giêsu đứng đó, nhưng bà không biết là Đức Giêsu. Đức Giêsu nói với bà: “Này bà, sao bà khóc? Bà tìm ai?” Bà Maria tưởng là người làm vườn, liền nói: “Thưa ông, nếu ông đã đem Người đi, thì xin nói cho tôi biết ông để Người ở đâu, tôi sẽ đem Người về.” Đức Giêsu gọi bà: “Maria!” Bà quay lại và nói bằng tiếng Hípri: “Rápbuni!” (nghĩa là “Lạy Thầy”). Đức Giêsu bảo: “Thôi, đừng giữ Thầy lại, vì Thầy chưa lên cùng Chúa Cha. Nhưng hãy đi gặp anh em Thầy và bảo họ: “Thầy lên cùng Cha của Thầy, cũng là Cha của anh em, lên cùng Thiên Chúa của Thầy, cũng là Thiên Chúa của anh em.”. Bà Maria Mácđala đi báo cho các môn đệ: “Tôi đã thấy Chúa”, và bà kể lại những điều Người đã nói với bà.

Đó là Lời Chúa

SUY NIỆM:

Chị Maria than khóc bên mồ Chúa. Chị không những khóc hôm nay mà nhiều lần truóc đó trong cuộc đời của chị. Chị khóc cho một cuộc ăn năn trở về vì tội lỗi của chị xúc phạm đến Chúa quá nhiều bằng dòng lệ thống hối. Chị khóc vì hồng ân tha thứ mà Chúa ban cho chị thật lớn lao. Chị khóc vì người ta đánh đập hành hạ giết Chúa. Chị khóc vì đến giờ phút này, chẳng còn gì nữa mà họ vẫn lấy xác Chúa đi đâu mất rồi.. Đây quả là nỗi đau tột cùng của chị. Chị chẳng biết làm gì trong hoàn cảnh bi đát này, chị chỉ biết khóc mà thôi. Hai thiên thần ngồi đó mà chị không nhận ra. Quay mặt lại nhìn thấy Chúa Phục Sinh mà chị cũng không nhận ra bởi vì chị thấy Chúa qua làn nước mắt, tức là thấy Chúa qua các nỗi đau, sự mất mát, bất lực. Quả thật đúng như vậy, chúng ta khó nhận ra Chúa hiện diện trong cuộc đời mỗi khi chúng ta gặp phải đau khổ, thất bại, bệnh tật, gian nan thử thách...Nhưng Chúa vẫn luôn đứng đó bên cạnh chị Maria cũng như với chúng ta. Và rồi Chúa hỏi chị Maria: " Bà kia, sao bà khóc, bà tìm ai? .". Chị Maria đáp lại: " Thua ông, nếu ông đã mang xác Người đi, thì xin cho tôi biết, ông đã đặt Người ở đâu để tôi đến lấy xác Người ", Với chúng ta, Chúa cũng hỏi như chị Maria: " Tại sao con khóc, tại sao con buồn, tại sao con tuyệt vọng.......? " Chúng ta sẽ trả lời ngay vấn đề mà chúng ta đang gặp phải: " Thưa Chúa, con buồn, con khóc vì con thất bại trên con đường học vấn, công ăn việc làm, con đau đớn vì con bị bệnh ung thư, con nợ nần, con bị khinh dễ......" 

Trong lúc như thế, Chúa gọi đích danh tên chị " Maria ", chị quay lai và nhận ra người đứng đó là chính Chúa và chị đáp lại ngay: " Lạy Thầy.....". Như vậy chúng ta thấy chị yêu mến Chúa, chị khóc khi không thấy xác Chúa, nhưng Chúa muốn chị hướng đến nhiệm vụ cao cả hơn là loan báo Chúa sống lại cho các tông đồ. Chúng ta cũng vậy, Chúa muốn kéo chúng ta ra khỏi những ràng buộc  " Đời là thung lũng nước mắt, là bể khổ " không để chúng ta bị cuốn hút vào vấn đề đời này mà hướng đến trời cao, tìm kiếm những gì thuộc thương giới, nơi Chúa Phục Sinh đang ngự bên hữu Chúa Cha.

Lạy Chúa Kitô Phục Sinh. nhiều phen chúng con lên bờ xuốmg ruộng bầm dập vì những gian nan thử thách, nếu không có Chúa nâng đỡ, chúng con không thể tồn tại được. Xin Chúa kéo chúng con ra khỏi những ràng buộc thế tục, dẫn dắt chúng con đến những thực tại linh thánh, thôi thúc chúng con thực hiện sứ mạng loan báo niềm vui Chúa sống lại cho mọi người. Amen.

Lm Micae Thành Nhân

 

Thứ Tư trong Tuần Bát Nhật Phục Sinh

CÓ CHÚA LÀ CÓ NIỀM VUI

Lời Chúa: Lc 24, 13-35

Chiều ngày phục sinh, có hai người trong nhóm môn đệ đi đến một làng kia tên là Emmau, cách Giêrusalem chừng mười một cây số. Họ trò chuyện với nhau về tất cả những sự việc mới xảy ra. Ðang lúc họ trò chuyện và bàn tán, thì chính Ðức Giêsu tiến lại gần và cùng đi với họ. Nhưng mắt họ còn bị ngăn cản, không nhận ra Người. Người hỏi họ: “Các anh vừa đi vừa trao đổi với nhau về chuyện gì vậy?” Họ dừng lại, vẻ mặt buồn rầu. Một trong hai người tên là Clêôpát trả lời: “Chắc ông là người duy nhất trú ngụ tại Giêrusalem mà không hay biết những chuyện đã xảy ra trong thành mấy bữa nay.” Ðức Giêsu hỏi: “Chuyện gì vậy?” Họ thưa: “Chuyện ông Giêsu Nadarét. Người là một ngôn sứ đầy uy thế trong việc làm cũng như lời nói trước mặt Thiên Chúa và toàn dân. Thế mà các thượng tế và thủ lãnh của chúng ta đã nộp Người để Người bị án tử hình, và đã đóng đinh Người vào thập giá. Phần chúng tôi, trước đây vẫn hy vọng rằng chính Người là Ðấng sẽ cứu chuộc Ítraen. Hơn nữa, những việc ấy xảy ra đến nay là ngày thứ ba rồi. Thật ra, cũng có mấy người đàn bà trong nhóm chúng tôi đã làm chúng tôi kinh ngạc. Các bà ấy ra mộ hồi sáng sớm, không thấy xác Người đâu cả, về còn nói là đã thấy thiên thần hiện ra bảo rằng Người vẫn còn sống. Vài người trong nhóm chúng tôi đã ra mộ, và thấy sự việc y như các bà ấy nói; còn chính Người thì họ không thấy.” Bấy giờ Ðức Giêsu nói với hai ông rằng: “Các anh chẳng hiểu gì cả! Lòng trí các anh thật là chậm tin vào lời các ngôn sứ! Nào Ðấng Kitô chẳng phải chịu khổ hình như thế, rồi mới vào trong vinh quang của Người sao? Rồi bắt đầu từ ông Môsê và tất cả các ngôn sứ, Người giải thích cho hai ông những gì liên quan đến Người trong tất cả Sách Thánh. Khi gần tới làng họ muốn đến, Ðức Giêsu làm như còn phải đi xa hơn nữa. Họ nài ép Người rằng: “Mời ông ở lại với chúng tôi, vì trời đã xế chiều, và ngày sắp tàn.” Bấy giờ Người mới vào và ở lại với họ. Khi đồng bàn với họ, Người cầm lấy bánh, dâng lời chúc tụng, và bẻ ra trao cho họ. Mắt họ liền mở ra và họ nhận ra Người, nhưng Người lại biến mất. Họ mới bảo nhau: “Dọc đường, khi Người nói chuyện và giải thích Kinh Thánh cho chúng ta, lòng chúng ta đã chẳng bừng cháy lên sao?” Ngay lúc ấy, họ đứng dậy, quay trở lại Giêrusalem, gặp Nhóm Mười Một và các bạn hữu đang tụ họp tại đó. Những người này bảo hai ông: “Chúa trỗi dậy thật rồi, và đã hiện ra với ông Simon.” Còn hai ông thì thuật lại những việc đã xảy ra dọc đường, và mình đã nhận ra Chúa thế nào khi Người bẻ bánh.

Đó là Lời Chúa

SUY NIỆM:

Đoạn đường từ Giêrusalem đi Emmau chừng ấy cây số mọi khi vẫn  bình thường mà sao hôm nay cảm thấy dài quá. Đoạn đường này dài là do lòng người trĩu nặng được gánh bởi đôi chân, mà mỗi bước đi là  một sự lỗi nhịp, lạc giọng trước bao thất vọng não nề, ê chề: " Sự việc ông Giêsu đã bị xử tử đóng đinh vào thập giá đã ba ngày rồi .......Mấy phụ nữ trong nhóm chúng tôi làm chúng tôi lo sợ. Họ đến mồ từ tảng sáng và không thấy  xác Người.....thấy thiên thần hiện ra nói Người đang sống.....còn Người thì họ không gặp ". Lời nói của hai môn đệ trên con đường Emmau quả là hết sức bi quan trước biến cố Chúa chịu chết mà ai cũng biết đến. Hiện tại, tình hình không có gì sáng sủa nên trở về quê cho yên phận mặc cho biến cố này nổi trôi như thế nào thì đó lá cách tốt nhất hai môn đệ đã chon lựa. Nhưng giờ phút được xem như là tăm tối nhất của đời người, Chúa lại xuất hiện và đang cùng đi với các ông mà các ông không nhận ra, bởi sự thất vọng và nỗi đau thương quá lớn, choáng hết con tim, trí khôn của hai ông.Trong hoàn cảnh như vậy, Chúa lấy Lời Chúa để mở lòng soi trí các ông, dẫn dắt các ông đi qua từng biến cố dưới ánh sáng của Lời Chúa, và giải thích cho hai ông tất cả những Lời Kinh Thánh nói về Chúa, để rồi đỉnh cao là bữa tiệc Thánh Thể. Qua cử chỉ Chúa cầm lấy bánh đọc lời chúc tụng, bẻ ra và trao cho hai ông, mắt họ sáng ra và nhận ra Người. Chúa biến mất. Lòng trí hai ông hân hoan vui mừng " Và con tim đã vui trở lại ".  Ngay lúc này, dù trời đã tối, hai ông chỗi dậy quay lại Giêrusalem để báo cho các tông đồ và mọi người biết rằng hai ông đã nhận ra Chúa lúc bẻ bánh như thế nào.

Lạy Chúa Giêsu Phục Sinh, nhiều lúc chúng con mất phương hướng khi gặp những gian nan thử thách. Lúc đó, chúng con cần một bến bờ để neo đậu thuyền đời chúng con, xin Chúa hãy là bến bờ để chúng con nương ẩn lúc giông bão cuộc đời. Xin Chúa lấy Lời Chúa dẫn lối chúng con đi và lấy Mình Máu Chúa làm lương thực ban sức mạnh cho chúng con vững bước trong cuộc hành trình trầb gian. Xin cho chúng con biết luôn đến nhận lãnh Lới Chúa và Mình Thánh Chúa mỗi ngày nơi nhà thờ để Chúa luôn ở với chúng con và có Chúa là chúng con có niềm vui. Amen

Lm Micae Thành Nhân

 

Thứ Năm trong Tuần Bát Nhật Phục Sinh

NIỀM VUI ĐƯỢC SAI ĐI LÀM CHỨNG NHÂN PHỤC SINH

Lời Chúa: Lc 24, 35-48

Hai môn đệ từ Emmau trở về, thuật lại cho Nhóm Mười Một và các bạn hữu những việc đã xảy ra dọc đường và mình đã nhận ra Chúa thế nào khi Người bẻ bánh. Các ông còn đang nói, thì chính Ðức Giêsu đứng giữa các ông và bảo: “Bình an cho anh em!” Các ông kinh hồn bạt vía, tưởng là thấy ma. Nhưng Người nói: “Sao anh em lại hoảng hốt? Sao còn ngờ vực trong lòng? Nhìn chân tay Thầy coi, chính Thầy đây mà! Cứ rờ xem, ma đâu có xương có thịt như anh em thấy Thầy có đây?” Nói xong, Người đưa tay chân ra cho các ông xem. Vì mừng quá, các ông vẫn chưa tin và còn đang ngỡ ngàng, thì Người hỏi: “Ở đây anh em có gì ăn không?” Các ông đưa cho Người một khúc cá nướng. Người cầm lấy và ăn trước mặt các ông. Rồi Người bảo: “Khi còn ở với anh em, Thầy đã từng nói với anh em rằng tất cả những gì sách Luật Môsê, các Sách Ngôn Sứ và các Thánh Vịnh đã chép về Thầy đều phải được ứng nghiệm.” Bấy giờ Người mở trí cho các ông hiểu Kinh Thánh và bảo: “Có lời Kinh Thánh chép rằng: Ðấng Kitô phải chịu khổ hình, rồi ngày thứ ba, từ cõi chết sống lại, và phải nhân danh Người mà rao giảng cho muôn dân, bắt đầu từ Giêrusalem, kêu gọi họ sám hối để được ơn tha tội. Chính anh em là chứng nhân của những điều này”.

Đó là Lời Chúa

SUY NIỆM:

Chúa ăn mẩu cá nướng và một tảng mật ong trước mặt các tông đồ và đưa phần còn lại cho họ, chứng tỏ Chúa vẫn đang sống đây mà, bởi xưa nay chỉ có người sông mới ăn chứ người chết rồi thì làm gì có chuyện ăn uống. Những hành động và lời nói của Chúa trong những ngày này là để giúp cho các tông đồ lấy lại bình tỉnh vì đã trải qua cuộc khủng hoảng quá lớn trong cuộc khổ nạn của Chúa. Những cực hình Chúa chịu hằn sâu trong tâm thức còn mới mẻ quá không dễ gì một sớm một chiều mà xóa được . Bao âm thanh tiếng la ó đòi giết Chúa cùng những lời nói xúc phạm và tiếng búa chan chát đóng đinh Chúa vào thập giá vẫn còn vang vọng bên tai các ngài. Những hình ảnh ghê rợn làm tan nát thịt xương Chúa vẫn còn đang diễn ra trước mắt đây. Chúa chết mà thân xác chẳng con nguyên hình dạng thì làm sao tin nổi Chúa sống lại, cho nên khi thấy Chúa hiện ra mà các ông tưởng là thấy ma mặc dù Chúa đã nói : " Bình an cho các con! này Thầy đây, đừng sợ ". Đó là lời trấn an của Chúa, các tông đồ vui mừng và bỡ ngỡ và rồi tiếp đó Chúa lấy Lời Chúa trong Kinh Thánh nói về Chúa để giải thích cho các ông nghe. Chúa mở trí cho các ông am hiểu : " Đấng Kitô sẽ phải chịu thương khó và ngày thứ ba Người sẽ từ cõi chết sống lại. Rồi phải nhân danh Người rao giảng sự thống hối và ăn năn để lãnh ơn tha thứ cho muôn dân.... Còn các con, các con sẽ làm  chứng nhân về những điều ấy ". Qua lời Chúa nói với các tông đồ hôm nay, chúng ta thấy Chúa yêu thương, tin tưởng trao sứ mạng rao giảng Tin Mừng Phục Sinh cho các ngài. Niềm vui lại đến và các ngài bỡ ngỡ tự hỏi: " Vì sao Chúa thương và tin mình như vậy đang khi mình hèn nhát, phản bội Chúa ".

Lạy Đấng Phục Sinh, xin ở bên cạnh chúng con trong mọi hoàn cảnh, xin lấy Lời Chúa dẫn lối chúng con đi và giữa những xáo trộn của trần thế, xin Chúa giúp chúng con luôn giữ vững lòng trí hướng về Chúa là nguồn bình an của chúng con. Amen.

Lm Micae Thành Nhân

 

Thứ Sáu trong Tuần Bát Nhật Phục Sinh

KẾT QUẢ BẤT NGỜ

Lời Chúa: Ga 21, 1-14

Khi ấy, Ðức Giêsu lại tỏ mình ra cho các môn đệ ở Biển Hồ Tibêria. Người tỏ mình ra như thế này. Ông Simon Phêrô, ông Tôma gọi là Ðiđymô, ông Nathanaen người Cana miền Galilê, các người con ông Dêbêđê và hai môn đệ khác nữa, tất cả đang ở với nhau. Ông Simon nói với các ông: “Tôi đi đánh cá đây.” Các ông đáp: “Chúng tôi cùng đi với anh.” Rồi mọi người ra đi, lên thuyền, nhưng đêm ấy họ không bắt được gì cả. Khi trời đã sáng, Ðức Giêsu đứng trên bãi biển, nhưng các môn đệ không nhận ra đó chính là Ðức Giêsu. Người nói với các ông: “Này các chú, không có gì ăn ư?” Các ông trả lời: “Thưa không.” Người bảo các ông: “Cứ thả lưới xuống bên phải mạn thuyền đi, anh em sẽ bắt được cá.” Các ông thả lưới xuống, nhưng không sao kéo lên nổi, vì lưới đầy những cá. Người môn đệ được Ðức Giêsu thương mến nói với Phêrô: “Chúa đó!” Vừa nghe nói “Chúa đó!”, ông Simon Phêrô vội khoác áo vào vì đang ở trần, rồi nhảy xuống biển. Các môn đệ khác chèo thuyền vào bờ kéo theo lưới đầy cá, vì các ông không xa bờ lắm, chỉ cách vào khoảng gần một trăm thước. Bước lên bờ, các ông nhìn thấy có sẵn than hồng với cá đặt ở trên, và có cả bánh nữa. Ðức Giêsu bảo các ông: “Ðem ít cá mới bắt được tới đây!” Ông Simon Phêrô lên thuyền, rồi kéo lưới vào bờ. Lưới đầy những cá lớn, đếm được một trăm năm mươi ba con. Cá nhiều như vậy mà lưới không bị rách. Ðức Giêsu nói: “Anh em đến mà ăn!” Không ai trong các môn đệ dám hỏi “ông là ai?”, vì các ông biết rằng đó là Chúa. Ðức Giêsu đến, cầm lấy bánh trao cho các ông; rồi cá, Người cũng làm như vậy. Ðó là lần thứ ba Ðức Giêsu tỏ mình ra cho các môn đệ, sau khi trỗi dậy từ cõi chết.

Đó là Lời Chúa

SUY NIỆM:

Theo bài Tin Mừng hôm nay, đây là lần thứ ba Chúa hiện ra với các tông đồ sau khi Chúa từ cõi chết sống lại. Có lẽ đây là lần đầu tiên các tông đồ thấy Chúa hiện ra mà không hoảng hồn, không tưởng là ma, không phải sợ hãi nhưng chỉ chưa nhận ra là Chúa mà thôi. Phải nói rằng đây là một kết quả bất ngờ thứ nhất mà chúng ta thấy được. Sở dĩ có được như vậy là do mấy lần hiện ra trước đó, Chúa luôn nói " Bình an cho các con, chính Thầy đây, đừng sợ, ma đâu có xương có thịt như Thầy ".

Bất ngờ thứ hai là mẻ lưới quá nhiều cá. Chúa không phải là ngư phủ, vậy mà khi Chúa bảo các tông đồ thả lưới bên hữu thuyền và khi làm như thế, các tông đồ trúng một mẻ cá quá lớn ngoài sức tưởng tượng.. Điều này chúng tỏ cho chúng ta thấy lòng tin, sự vâng phục của các tông đồ vào Chúa Phục sinh, cách riêng là của thánh Phêrô, vị đứng đầu tông đồ của Chúa.

Khi các tông đồ kéo thuyền vào bờ và mọi người đã lên bờ, Chúa đang ở đó, các ngài quay quần bên Chúa, Chúa bảo các ngài: " Các con hãy lại ăn ", Chúa trao bánh cho các ngài, cá Chúa cũng làm như thế. Lúc này trên bãi biển buổi sáng sớm không gian thật thanh bình, các tông đồ quay quần bên Chúa như trong một gia đình thật là ấm cúng, hạnh phúc, chút hương xưa đã trở về với các ngài và các ngài biết đây chíng là Chúa của các ngài rồi.

Mặt khác, lần đầu tiên thánh Phêrô khởi xướng việc đi đánh cá, các tông đồ đã đồng thanh đáp ứng, cùng nhau ra khơi thả lưới, và các ngài đã gặp được Chúa một cách đầy đủ, không thiếu một ai. Điều này cho chúng ta thấy các tông đồ đoàn kết, hiệp lực với nhau, Chúa muốn các ngài cộng tác với nhau làm việc để xây dựng Hội Thánh  Chúa sau này.

Lạy Chúa Giêsu Phục sinh, chính Chúa qui tụ chúng con lại trong gia đình Hội Thánh của Chúa, xin cho chúng con biết nổ lực cộng tác với Hội Thánh Chúa bằng hết khả năng của bản thân để làm cho Nước Chúa lang rộng khắp nơi và Tin Mừng Phục sinh đến với mọi tâm hồn. Amen.

Lm Micae Thành Nhân

 

Thứ Bảy trong Tuần Bát Nhật Phục Sinh

THƯƠNG LẮM THÌ MỚI NÓI RA

Lời Chúa: Mc 16, 9-15

Sau khi sống lại vào lúc tảng sáng ngày thứ nhất trong tuần, Đức Giêsu hiện ra trước tiên với bà Maria Mácđala, là kẻ đã được Người trừ cho khỏi bảy quỷ. Bà đi báo tin cho những kẻ đã từng sống với Người mà nay đang buồn bã khóc lóc. Nghe bà nói Người đang sống và bà đã thấy Người, các ông vẫn không tin. Sau đó, Người tỏ mình ra dưới một hình dạng khác cho hai người trong nhóm các ông, khi họ đang trên đường đi về quê. Họ trở về báo tin cho các ông khác, nhưng các ông ấy cũng không tin hai người này. Sau cùng, Người tỏ mình ra cho chính Nhóm Mười Một đang khi các ông dùng bữa. Người khiển trách các ông không tin và cứng lòng, bởi lẽ các ông không chịu tin những kẻ đã được thấy Người sau khi Người trỗi dậy. Người nói với các ông: “Anh em hãy đi khắp tứ phương thiên hạ, loan báo Tin Mừng cho mọi loài thụ tạo.”

Đó là Lời Chúa

SUY NIỆM:

Tin Mừng theo thánh Máccô của ngày lễ hôm nay, đây là lần thứ ba Chúa Phục Sinh hiện ra với các tông đồ. Lần này có đầy đủ mười một tông đồ, các ngài đang ngồi ăn với nhau. Chúa khiển trách các ngài vì cứng lòng không chịu tin Chúa sống lại. Mặc dù chị Maria Mađalena cũng như hai môn đệ trên đường Emmau đã nói cho các ngài biết là đã thấy Chúa sống lại thật rồi. Quả vậy, từ xưa cho đến nay chẳng có ai chết mà sống lại bao giờ, cho nên chuyện không tin kẻ chết sống lại là chuyện bình thường. Nhất là cái chết của Chúa quá khủng khiếp, thân xác của Chúa chẳng còn hình hài nguyên vẹn, bởi những làn roi của quân lính làm Chúa tan xương nát thịt. Chúa biết điều này, cho nên mỗi lần hiện ra, Chúa đều dùng Lời Chúa trong Kinh Thánh để giải thích cho các ngài hiểu những điều nói về Chúa. Lúc này Chúa như người Thầy ân cần dạy dỗ, hướng dẫn các tông đồ. Lần hiện ra thứ ba này, Chúa khiển trách các ngài vì cứng lòng, Chúa như người bạn hữu nói lên những khuyết điểm của các ngài như nhát đảm, sợ sệt, nghi ngờ .....để giúp các ngài nhận ra khuyết điểm này mà sửa đổi trở nên tốt hơn. Chúa thương các ngài lắm Chúa mới nói ra như vậy. Bởi vì sự phục sinh của Chúa liên quan đến đức tin, ơn cứu độ, phần rỗi linh hồn. Cuối cùng Chúa sai các ngài đi khắp thế gian rao giảng Tin Mừng cho mọi loài. Qua đó chứng tỏ cho chúng ta thấy Chúa thương các ngài, Chúa tin tưởng, tín nhiệm nên trao cho các ngài sứ mạng cao cả này.

Lạy Chúa Giêsu Phục sinh, Chúa là Chúa, là Thầy, là bạn hữu của chúng con, xin Chúa dùng ánh sáng phục sinh của Chúa chiếu tỏa trên chúng con, cho chúng con nhận ra tội lỗi của chúng con để chúng con sửa đổi mà mỗi ngày chúng con sống tốt hơn. Xin cho Lời Chúa vá Mình Thánh Chúa chúng con nhận lãnh mỗi ngày làm cho đức tin chúng con thêm mạnh mẽ hơn, giúp chúng con vượt qua mọi khó khăn, trung thành với Chúa, rao giảng niềm vui phục sinh, ơn cứu độ cho mọi người. Amen.