Chúa Nhật Lễ Mình và Máu Chúa Kitô - Năm C |
TẤM BÁNH ĐƯỢC BẺ RA |
Lm Thien Ngoc CRM |
“Các con hãy cho họ ăn đi” (Lc 9,13) Các bạn thân mến, Bên bờ hồ Galiêa ở Israel, phía tây bắc, giữa Magdala và Capharnaum, có một nhà thờ gọi là “Chúa Hóa Bánh Và Cá Ra Nhiều”. Đây là nơi Tin Mừng Thánh Luca (9,11-17), trong đại lễ Mình Máu Thánh Chúa Kitô năm C, đã thuật lại Chúa Giêsu làm phép hóa năm chiếc bánh và hai con cá ra nhiều, cho hơn năm ngàn người ăn no nê, còn dư mười hai thúng đầy. Bài đọc một trích sách Sáng Thế (St 14,18-20) cũng cho biết Menkisedes vua Salem, khi đón tiếp Abraham chiến thắng quân thù trở về, ông đã dâng tiến bánh rượu lên Thiên Chúa cùng để hợp tiếng với Abraham tạ ơn chúc tụng. Mà Menkisedes, tư tế của Thiên Chúa, chính là hình ảnh của Đức Giêsu mà Thánh Vịnh Đáp Ca (102,4) nhắc đến: “Con là Thượng Tế đến muôn đời, theo phẩm hàm Menkisedes”. Câu chuyện Tin Mừng ấy như muốn nói đến tình thương lớn lao và quyền năng của Thiên Chúa. Thương dân chúng đói khổ và ra tay quyền phép cứu giúp, đó là công việc Chúa luôn luôn làm. Nhưng Ngài không làm một mình mà Ngài mời gọi con người cộng tác, hay nói cách khác, Ngài cho chúng ta được dự phần vào lòng yêu thương nhân hậu của Ngài. Chúa Kitô vẫn đang đánh động lòng chúng ta và mời gọi chúng ta “các con hãy cho họ ăn đi !”. Và Ngài vẫn tiếp tục thực hiện những phép lạ hóa bánh ra nhiều ấy qua những tâm hồn biết “bẻ ra” cho tha nhân, mà họ chính là những người đã dâng cho Ngài năm chiếc bánh và hai con cá. Xin cho có nhiều tâm hồn quảng đại cho đi như vậy, là “những tấm bánh” được nhân rộng ra hơn nữa cho những nơi đang diễn ra chiến tranh, những nơi xung đột, bạo lực, khủng bố, đói nghèo, thiên tai, bị bách hại vì niềm tin hay chính kiến, tù đày.... Thế nhưng để trở thành một tấm bánh được bẻ ra cho tha nhân như thế, cần phải như thế nào? Hãy nhìn vào Thầy Giêsu, chúng ta có câu trả lời để định hướng cho mình. Tấm bánh của Thầy Giêsu trong bí tích Thánh Thể thì tròn, trắng, nhỏ và nhẹ. Tấm bánh của tôi thì như thế nào? Tấm bánh của bạn và tôi có “tròn” không? Tròn có nghĩa là để mọi người đều có thể “dùng”, có thể “cầm” mà không xước cứa vì góc cạnh. Chúng ta có là người dễ thương, dễ gần, luôn tử tế với hết mọi người mình gặp dù họ ra sao hay không? Tình yêu sẽ làm cho ta nên “tròn”, “nên mọi sự cho mọi người” (1Cr 9,22). Tấm bánh ấy có “trắng” chứ? Trắng là sự trong sạch trong ý tưởng, lời nói và hành vi, mà nhờ đó tôi có thể xem thấy dung nhan Chúa nơi tha nhân, cũng như tha nhân có thể nhận ra khuôn mặt của Chúa Kitô nơi tôi. Chúng ta thường bị tà ý chi phối nhiều sự. “Ai sẽ được lên núi Chúa, ai được ở trong đền thánh Người? Đó là kẻ tay sạch lòng thanh, chẳng mê theo ngẫu tượng, không thề gian thề dối” (Tv 24,3-4). Tấm bánh ấy có “nhỏ” không? Nhỏ là tâm hồn khiêm tốn đối với Chúa với Mẹ và với mọi người. Không “nhỏ” sao được khi chúng ta nhận ra rằng gốc rễ sâu xa chúng ta mang thân phận hư vô, bất lực, nghèo nàn và tội lỗi; và trong cả lãnh vực tự nhiên lẫn siêu nhiên, chúng ta đều lệ thuộc tuyệt đối vào Thiên Chúa: “Chính nhờ Chúa mà ta sống, ta động, ta hiện hữu” (Cv 17,28). Và tấm bánh ấy có “nhẹ” không? Nhẹ là lòng thanh thoát, không dính bén của cải chức vị,…, biết cho đi mà không so đo tính toán. Thầy Giêsu là Đấng giàu có mà đã trở nên nghèo, nên nhẹ vì chúng ta, hầu chúng ta cũng theo gương đó mà nên nghèo, nên nhẹ vì Ngài và vì tha nhân. “Quả thật, anh em biết Đức Giêsu Kitô, Chúa chúng ta, đã có lòng quảng đại như thế nào: Người vốn giàu sang phú quý, nhưng đã tự ý trở nên nghèo khó vì anh em, để lấy cái nghèo của mình mà làm cho anh em trở nên giàu có” (2Cr 8.9). Cuối cùng, phép lạ hóa bánh ra nhiều muốn nói với chúng ta một điều thâm sâu nhất, đó là Thánh Thể: Chúa Giêsu trao ban Thịt Máu Mình cho nhân loại, điều mà Thánh Tông Đồ nhắc đến: “Thưa anh em, điều tôi đã lãnh nhận từ nơi Chúa, tôi xin truyền lại cho anh em: trong đêm bị nộp, Chúa Giêsu cầm lấy bánh, dâng lời tạ ơn, rồi bẻ ra và nói: “Các con hãy nhận lấy mà ăn, này là Mình Thầy, sẽ bị nộp vì các con. Các con hãy làm việc này, mà nhớ đến Thầy”. Cùng một thể thức ấy, sau bữa ăn tối, Người cầm lấy chén và nói: “Chén này là giao ước mới, lập bằng Máu Thầy; mỗi khi các con uống, các con hãy làm việc này, mà nhớ đến Thầy” (1Cr 11,23-25). Nhưng tặng ân Thánh Thể có cần thiết không? Những của ăn vật chất nuôi ta dài lắm là một cuộc đời. Nhưng của ăn Thánh Thể, và của ăn Lời Chúa nữa, mới chính là thần lương nuôi dưỡng ta trên đường trần thế, đưa ta đến sự đồng hình đồng dạng với Chúa Giêsu, dẫn ta tới cuộc sống viên mãn muôn đời. Mở rộng con tim ôm trọn Chúa Giêsu vì khao khát chính Chúa cùng Lời Người, đó là điều chúng ta sở cầu sở đắc. Thưa các bạn quý mến, Tôi có khao khát Lời Chúa và Thánh Thể là lương thực cần thiết cho mình mỗi ngày không? Tôi có là tấm bánh được bẻ ra cho tha nhân không? Xin Đức Maria giúp chúng ta noi gương Mẹ khi cưu mang và tràn đầy Chúa Kitô, hầu sống trong Ngài, sống cho Ngài, sống vì Ngài và sống với Ngài, để cuối cùng “Chúa đã nuôi dưỡng chúng con trong đời sống tạm gửi này, trên cõi cao xanh, xin cho chúng con được trở nên thực khác đồng bàn của Chúa, đồng thừa kế và đồng danh phận, với những công dân thánh của Nước Trời. Amen” (Ca Tiếp Liên Lauda Sion). |
|