Chúa Nhật I Phục Sinh - Năm B
HÃY NÓI VỚI PHÊRÔ
Chú giải của William Barclay

Mọi người không có thì giờ lo liệu việc chăm sóc cuối cùng thi hài của Chúa Giêsu. Vì ngày Sabát đến nên các phụ nữ muốn ướp dầu thơm cho xác Chúa đã không thể làm theo ý muốn. Ngay khi hết ngày Sabát, từ sáng sớm, các bà bắt tay ngay vào công việc buồn thảm đó. Các bà chỉ lo lắng một điều là mộ không có cửa. Chữ cửa được nêu lên ở đây có nghĩa là một khe hở, ngay trước khe hở đó có một cái rãnh ngang, người ta đặt một tảng đá tròn, to bằng cái bánh xe bò tại đường rãnh đó và các phụ nữ này biết họ không đủ sức để lăn một khối đá to như thế ra khỏi mộ. Nhưng khi họ đến nơi, tảng đá đã bị lăn ra, và có một sứ giả thông báo cho họ những tin tức khó tin là Chúa Giêsu sống lại.

Có một điều chắc chắn là nếu Chúa Giêsu đã không từ kẻ chết sống lại thì chúng ta chẳng bao giờ được nghe nói về Ngài. Ý định của các phụ nữ này là đến để lo liệu lần chót cho thi hài người chết. Thái độ của các môn đệ Chúa là mọi sự đã kết thúc, hết sức bi thảm. Cho nên chứng cớ mạnh mẽ nhất cho sự sống lại của Chúa Giêsu là sự hiện hữu của Hội Thánh. Chẳng có điều gì có thể thay đổi những người nam, người nữ đang buồn rầu, tuyệt vọng trở thành những con người rạng rỡ niềm vui, và có sự can đảm bùng cháy trong lòng. Phục Sinh là sự kiện trung tâm cho toàn thể đức tin, chúng ta tin vào sự sống lại của Chúa Giêsu cho nên cũng có các hệ quả trực tiếp theo sau.

1/ Chúa Giêsu không phải chỉ là một nhân vật trong sách vở. Ngài là một sự hiện diện sống động. Nếu chúng ta chỉ nghiên cứu về Chúa Giêsu như nghiên cứu đời sống của bất kỳ một nhân vật vĩ đại trong lịch sử, điều đó vẫn chưa đủ. Có thể bắt đầu như vậy, nhưng đến kết cục, chúng ta phải gặp Ngài.

2/ Chúa Giêsu không phải là một kỷ niệm, Ngài là một hiện diện. Kỷ niệm thân thương nhất cũng phai tàn. Người Hy Lạp có một từ để mô tả thời gian, có nghĩa là thời gian xoá sạch mọi sự. Nếu Chúa Giêsu không phải là một hiện diện sống mãi với chúng ta, thì thời gian chắc đã xoá nhoà kỷ niệm về Ngài khỏi ký ức của nhân loại từ lâu rồi. Chúa Giêsu không phải là một nhân vật để chúng ta đem ra bàn cãi, thảo luận. Ngài là một con người mà chúng ta có thể gặp mặt.

3/ Đời sống Kitô hữu không phải là đời sống của một người biết về Chúa Giêsu, nhưng là đời sống của người biết rõ Chúa Giêsu. Chúng ta biết về nữ hoàng Elizabeth, về thủ tưởng Winston Churchill hay về tổng thống Eisenhower, nhưng có rất ít người được biết chính họ. Nhà học giả lỗi lạc nhất thế giới, người biết đủ mọi sự về Chúa Giêsu vẫn kém xa một Kitô hữu đơn sơ hơn hết nhưng biết Ngài.

4/ Có một phẩm chất bất tận về đức tin. Đức tin không hề đứng yên một chỗ. Vì Chúa Giêsu của chúng ta là Chúa hằng sống nên người ta luôn chờ đợi nhiều điều lạ lùng, nhiều chân lý mới mẻ được khám phá thêm mãi.

Nhưng điểm quý báu nhất trong đoạn sách này là mấy chữ không thấy chép trong các sách Phúc Âm khác. Vị sứ giả bảo: “Hãy về nói với môn đệ Người và ông Phêrô rằng…”. Thông điệp này sẽ làm cho lòng Phêrô phấn khởi biết bao. Có lẽ lúc ấy, ông đang bị giày vò vì nhớ lại sự bất trung của mình, thình lình có một thông điệp đặc biệt được gửi đến cho ông. Trong tất cả các môn đệ, chắc ông là người tiếp nhận thông điệp ấy bằng thái độ đặc biệt nhất. Đặc điểm của Chúa Giêsu là không hề nghĩ đến sự sai quấy của Phêrô đối với Ngài mà chỉ nghĩ đến sự hối hận đang giày vò ông. Chúa Giêsu quan tâm nhiều đến việc an ủi một tội nhân đang ăn năn thống hối hơn là việc trừng phạt tội lỗi. Có người nói: “Điều cao quý nhất nơi Chúa Giêsu là cách Ngài tin cậy chúng ta ngay tại bãi chiến trường mà chúng ta đã bị đánh bại”.