Chúa Nhật I mùa vọng  - Năm A
TỈNH THỨC
Lm.Jos Tạ Duy Tuyền

Một buổi sáng thức dậy, cô A thấy tê bại tay chân trái, cô gọi các con nhưng cứng lưỡi không gọi được. Đứa con vô tình nhìn thấy mẹ liền hỏi: Mẹ ơi, sao mẹ bị méo miệng?

Cô không biết nguyên nhân. Nhưng linh tính báo cho biết chuyện chẳng lành sắp đến. Họ liền mang cô đi bệnh viện. Rất may, kịp cứu chữa. Cô suýt chết vì đột quỵ nếu không mang đến bệnh viện kịp thời.

Hóa ra chỉ cần để ý một chút là ta có thể thoát được cái chết bất ngờ. Cô A nếu không nhận ra dấu chỉ tê tay, miệng cứng, méo miệng . . . là dấu chỉ của đột quỵ để đi cấp cứu gấp thì có lẽ mạng chẳng còn.

Cuộc sống luôn có những dấu hiệu để ta đoán biết chuyện sắp tới. Cha ông ta cũng từng nhìn trời để đoán thời tiết. “Mặt trời có quầng thì hạn, mặt trăng có tán thì mưa”. Nhìn sắc mặt để đoán bệnh tình. Nhìn biểu hiện khuân mặt để đoán tính tình . . .

Thế nhưng, cuộc sống thì vô thường. Con người chẳng biết ngày mai sẽ ra sao.  Sống hay chết đều không do mình quyết định. Cái chết đến thật bất ngờ. Bất ngờ như tên trộm đào ngạch vào nhà lấy đi đồ đạc lúc nào chẳng hay biết. Cái chết cũng chẳng định lứa tuổi hay giai cấp, vì có thể cùng một lứa tuổi, cùng một công việc nhưng kẻ thì được mang đi, người thì vẫn còn ở lại.

Sự khôn ngoan luôn nhắc nhở chúng ta hãy tỉnh thức. Tỉnh thức bằng cả một đời sống theo thánh ý Chúa. Tỉnh thức không để lòng mình buông theo những cám dỗ thế gian, những ước muốn tầm thường. Tỉnh thức để sống ngay thẳng không theo đường lối gian tà. Chúa Giê-su luôn mời gọi chúng ta hãy tỉnh thức. Tỉnh thức bằng việc đi vào con đường hẹp, đừng tìm dễ dãi bản thân, nuông chiều theo tính xác thịt. Tỉnh thức bằng việc cầm đèn cháy sáng như năm cô khôn ngoan có đủ dầu đèn. Dầu đèn ở đây chính là những việc lành bác ái, những ước vọng sống thánh thiện khước từ tội lỗi.

Thế nhưng, con người chúng ta thường “nước tới chân mới nhảy”. Chẳng ai lo xa. Và càng không ai nghĩ đến ngày chết của mình, nên vẫn thản nhiên sống mà chẳng cần đi vào con đường hẹp. Tệ hơn là còn nuông chiều theo tính xác thịt để dễ dãi với bản thân, sống xa rời chân lý. Có những người nghĩ rằng còn lâu mình mới chết nên vẫn chè chén say sưa, vẫn “trốn chúa lộn chồng”, vẫn khát máu với danh lợi thú trần gian. Một cuộc sống không nghĩ đến ngày mai không chỉ khiến họ xa rời Thiên Chúa mà còn là gánh nặng cho gia đình khi thiếu bổn phận trách nhiệm với gia đình. Đây cũng là lý do mà Chúa bảo giữa hai người cùng làm một công việc, nhưng một người được mang đi còn người kia ở lại. Sở dĩ như vậy là vì: một người thì luôn tỉnh thức, còn một người thì không chuẩn bị hành trang thích hợp khi tân lang tới.

Mùa vọng là thời gian đợi chờ. Cuộc đợi chờ tân lang đến nhưng không hẹn rõ ngày giờ. Một cuộc đợi chờ luôn đòi hỏi chúng ta phải tỉnh thức. Tỉnh thức để xứng đáng dự tiệc vui muôn đời bên Chúa. Ước gì chúng ta hãy tân dụng mùa vọng để chuẩn bị cho mình hành trang cần thiết cho cuộc hội ngộ với Đức Lang Quân. Xin đừng vì những mải mê thế gian mà đánh mất cơ hội dự tiệc vui muôn đời. Amen