Chúa Nhật XXXII thường niên
CHÚA NHẬT XXXII  THƯỜNG NIÊN A
 Lm Giuse Đinh tất Quý

"Vậy anh em hãy canh thức,

vì anh em không biết ngày nào, giờ nào"(Mt 25,13)

Chúng con yêu quí,

Cha đố chúng con dụ ngôn chúng ta vừa nghe có tên là dụ ngôn gì đó?

- Thưa dụ ngôn mười cô trinh nữ.

- Rất chính xác. Chúng con giỏi. Bây giờ cha hỏi thêm, chúng con có thấy điều gì khác biệt giữa mười cô trinh nữ này không.

- Dạ thưa có.

- Khác biệt cái gì nào?

- Thưa cha trong 10 cô thì có 5 cô khôn và 5 cô dại.

- Rất tốt. Nhưng làm sao mà biết được cô nào khôn, cô nào dại?

- Thưa cha, Chúa bảo các cô khôn mang đèn và mang dầu theo. Còn các cô dại là những cô mang đèn mà không mang dầu theo.

- Chúng con giỏi quá. Chúng con trả lời rất đúng. Chính việc mangkhông mang dầu theo làm cho mười cô trinh nữ trở thành khác nhau, làm cho họ người được kể là khôn, người thì bị kể là dại.

Như vậy chúng con thấy tuỳ ở công việc của mỗi người mà người ta có thể thấy người này là khôn, người kia là dại.

Đọc trong Kinh thánh cha thấy rất rõ điều đó.

Cha kể cho chúng con một thí dụ vua Salomon là một vị vua mà kinh thánh bảo là khôn ngoan. Tại sao thế? Thưa vì vua những việc vua làm, nhất là việc xứ án đã làm mọi người phải kính nể thán phục.

Đây là câu chuyện chính sách Các Vua kể: "Bấy giờ có hai người gái điếm vào chầu vua. Khi đứng trước mặt vua, thì một người nói:

- Ôi, thưa chúa thượng tôi, tôi và người đàn bà này cùng ở một nhà; và tôi sinh một đứa con, trong lúc chị này cùng ở đó với tôi. Tôi sinh được ba ngày, thì người đàn bà này cũng sinh. Chúng tôi ở chung với nhau; ngoài hai chúng tôi ra, không có ai khác trong nhà. Ðêm nọ, đứa con của chị này chết, vì chị đè lên nó. Giữa đêm chị thức dậy, và trong khi nữ tỳ của ngài vẫn ngủ, thì chị bế đứa con của tôi đang nằm cạnh tôi, và đặt trong lòng mình, còn đứa con đã chết của chị, chị đặt vào lòng tôi. Ðến sáng khi tôi thức dậy cho con bú, thì này đứa bé đã chết. Nhưng khi tôi nhìn kỹ nhờ ánh sáng ban ngày, thì hoá ra nó không phải là đứa con tôi đã sinh ra."

Người đàn bà kia trả lời: "Không phải thế, vì con tôi còn sống, con chị mới là đứa chết."

Nhưng người này lại nói: "Không phải, con chị mới là đứa chết, đứa sống là con tôi." Và họ cãi nhau trước mặt vua.

Bấy giờ vua nói: "Chị này bảo: "Ðứa sống này là con tôi, con chị mới là đứa chết. Chị kia đáp lại: "Không phải thế, con chị mới là đứa chết, nhưng con tôi còn sống."

Rồi vua ra lệnh:

- Ðưa cho ta chiếc gươm.

Người ta đưa tới trước mặt vua một chiếc gươm. Và vua quyết định: "Phân đứa trẻ còn sống ra làm hai, và cho mỗi người một nửa!"

Bấy giờ người mẹ của đứa trẻ còn sống, động lòng thương con mình, liền thưa với vua:

- Ôi! thưa chúa thượng tôi, xin ngài cho chị ấy đứa trẻ còn sống; còn giết chết nó, thì xin đừng!

Người kia nói:

- Chẳng phải con tôi, cũng chẳng phải con chị, cứ chia ra!

Bấy giờ vua lên tiếng nói:

- Trao đứa trẻ còn sống cho người nói trước, và đừng giết nó, chính nàng mới là mẹ nó.

Toàn thể Ít-ra-en nghe biết vụ án vua đã xử, đều kính sợ vua, vì thấy rằng Thiên Chúa đã phú bẩm cho vua một sự khôn ngoan lạ lùng để người xét xử.(1Vua 3,16-28)

Như vậy chúng con thấy đâu có ai thấy được sự khôn ngoan của Vua Salomon như thế nào đâu mà người ta chỉ thấy các việc vua làm mà biết được vua là người khôn ngoan.

Vậy thì nhìn vào bài dụ ngôn Chúa dạy hôm nay, chúng ta cũng thấy tương tự như thế. Nhờ vào việc mang hay không mang dầu theo mà những cô trinh nữ trở thành người khôn hay người dại.

2. Đến đây thì cha có thể hỏi chúng con: Chúa dùng dụ ngôn này để dạy chúng ta điều gì? Chắc chắn Chúa không bảo chúng ta phải sống như những cô khôn ngoan nhưng qua câu chuyện những cô khôn ngoan Chúa muốn bảo chúng ta phải biết nhìn xa, biết dự phòng, như các cô ấy trong cuộc sống, làm sao cho cuộc sống của chúng ta được coi, được kể là khôn ngoan.

Nhưng biết nhìn xa trong cuộc sống là làm sao chúng con? Chúng ta đâu có ai biết mọi việc chúng ta làm sẽ là khôn ngoan hay là dại đâu. Thiếu gì việc chúng ta không biết là dại hay là khôn. Thế thì làm sao mà chúng ta biết được một việc nào đó chúng ta là khôn thì chúng ta phải hỏi Chúa. Sách Giob nói rất hay: "Chỉ một mình Đức Chúa Trời biết khôn ngoan ở đâu, vì Ngài nhìn thấu suốt các tầng trời và địa cầu. Chúa định hướng cho các luồng gió, và đặt biên giới cho các đại dương. Chúa ấn định luật lệ cho mưa sa xuống và vạch đường cho chớp nhoáng. Chúa biết đâu là sự khôn ngoan, và công bố cho mọi người sẵn lòng lắng nghe. Chúa xem xét nó kỹ càng và đặt nó trên căn bản vững vàng. Chúa phán bảo toàn thể nhân loại: "Kính sợ Đức Chúa Trời là khôn ngoan thật, lìa bỏ gian ác mới là sáng suốt." (Gióp 28,23-28)

Như vậy muốn biết được mình là người khôn ngoan hay không chúng ta hãy xem mình có biết hỏi Chúa hay không. Biết hỏi Chúa, biết kính sợ Chúa chúng ta sẽ tìm được sự khôn ngoan thật. Nhưng biết hỏi và kính sợ Chúa là như thế nào chúng con? Đó là luôn biết sống và làm những gì Chúa muốn cho chúng ta làm.Những gì Chúa không muốn thì chúng ta tránh xa đừng có làm. Làm được như thế chúng ta sẽ được Chúa bảo là không ngoan. Và làm được như thế chắc chắn chúng ta sẽ đạt được những mong muốn tốt đẹp giống như 5 cô trinh nữ khôn ngoan trong dụ ngôn.

Chúng con hãy nghe câu chuyện này: Đang quỳ cầu nguyện trong nhà thờ, bà quý tộc Elisabeth bỗng nghe như tiếng Chúa nói thì thầm bên tai.

Con hãy xây nhà cho Ta cư ngụ. Xác tín đây là lời Chúa nói đặc biệt riêng cho mình, bà qúy tộc Elisabeth mau mắn cho người xây một ngôi nhà nguyện riêng nơi khu đất rộng gần đó, nhưng rồi dù nhà nguyện đó được  xây xong, bà Elisabeth vẫn còn nghe tiếng Chúa nói cùng một lời như vậy.

- Hãy xây nhà cho Ta cư ngụ mỗi lần bà cầu nguyện.

Nghĩ thầm rằng Chúa muốn bà xây một ngôi nhà nguyện lớn hơn, đẹp hơn cho xứng đáng với Ngài. Sự giàu có mà Chúa  ban cho bà còn quá dư thừa để có thể xây một nhà nguyện lớn hơn. Thế là bà Elisabeth sang vùng bên cạnh tìm mua một miếng đất lớn hơn. Bà Elisabeth nghĩ thầm là lần này Chúa phải vui lòng lắm vì trong vùng không có một ngôi nhà thờ nào đẹp hơn, nhưng lạ thay, khi cầu nguyện bà vững còn nghe tiếng Chúa vang nài và khẩn thiết hơn nữa: “Con hãy xay nhà cho Ta cư ngụ”. Bà Elisabeth liền hỏi Chúa.

- Con đã xây cho Chúa ngôi nhà đẹp hơn lớn nhất vùng này rồi, tại sao Chúa muốn con xây nhà cho Chúa nữa? Chúa muốn co xây nhà như thế nào đây? Xây lên một Vương Cung Thánh Đường lớn nhất nước này chăng? Tiếng Chúa thì thầm trả lời:

- Con hãy nhìn qua bên kia cữa sổ xem, con thấy gì?

- Dạ, con thấy một gia đình đang nương tựa dưới bóng cây bên lề đường, và tiếng Chúa lại tiếp tục. Ta không muốn con xây cho riêng Ta một Vương Cung Thánh Đường. Con hãy xây nhà cho gia đình kia, đó là con xây nhà cho Ta. Amen.