Chúa Nhật XXX thường niên - Năm A |
MẾN CHÚA |
SƯU TẦM |
Có một chứng bệnh
mỗi ngày một trở nên trầm trọng trong xã hội ngày nay, đó là chứng bệnh
cô đơn. Thực vậy, giữa thời buổi kinh tế thị trường, người ta đổ xô về
thành phố. Thế nhưng, dân số thành phố càng gia tăng thì chứng bệnh cô
đơn lại càng trầm trọng. Người ta sống cách nhau chỉ một bức tường mà
không hề biết đến tên tuổi của nhau. Trong một chung cư, kẻ ở lầu trên,
ra vào cùng một lối mà chẳng biết đến kẻ ở lầu dưới. Mỗi người trở thành
như một hòn đảo, một pháo đài biệt lập. Đời sống càng xô bồ chen chúc,
thì con người lài càng cảm thấy cô đơn. Mặt trời dường như mỗi ngày một
thêm nóng bức và oi ả, mà lòng người thì mỗi ngày một thêm lạnh lùng và
băng giá. Thiên hạ đối xử với nhau ngày càng thêm hờ hững và xa lạ. Vậy
đâu là phương thuốc trị liệu cho chứng bệnh cô đơn này? Theo tôi nghĩ
chúng ta không có một phương thuốc nào hiệu nghiệm cho bằng hãy mến Chúa
và yêu người. Hay như Chúa Giêsu đã phán qua đoạn Tin Mừng hôm nay: Giới
răn thứ nhất là hãy kính mến Thiên Chúa hết lòng, còn giới răn thứ hai
cũng quan trọng như giới răn thứ nhất, đó là hãy yêu thương tha nhân như
chính mình. Tuy nhiên, đây không phải là hai giới răn riêng biệt, nhưng
chỉ là một giới răn duy nhất. Yêu người chỉ là sự biểu lộ và hậu quả tất
nhiên của lòng mến Chúa. Có yêu người thì mới có thể mến Chúa. Và ngược
lại, có mến Chúa thì mới có thể yêu người. Từ đó chúng ta
suy ra: nguyên nhân sâu xa nhất tạo nên chứng bệnh cô đơn, chínhy là vì
con người đã xa lìa Thiên Chúa. Thực vậy, cùng với những thành quả của
khoa học, con người đã muốn truất phế Thiên Chúa, họ muốn nói lên như
dân Do Thái ngày xưa: Chúng tôi không muốn nó cai trị trên chúng tôi.
Hẳn chúng ta còn nhớ khi phi thuyền Spoutnick được phóng lên không gian
và trở về địa cầu, phi hành gia Gargarine đã tuyên bố với báo chí: Từ
nay sẽ không còn ai dám nói rằng có một Thiên Chúa điều khiển trăng sao
nữa. Thế nhưng, nếu suy nghĩ chúng ta sẽ thấy dăm ba chiếc phi thuyền
nhỏ xíu di chuyện trong một khoảng thời gian nào đó trên không trung,
làm sao có thể sánh ví với hàng triệu triệu vì sao quay cuồng trên bầu
trời, không bằng một hạt cát trong sa mạc, không bằng một giọt nữa giữa
biển khơi. Chính vì thế, Carnégie đã nói: Về phương diện khoa học kỹ
thuật, loài người đã tiến được những bước khá cao, nhưng về phương diện
tinh thần và tôn giáo, họ vẫn còn dậm chân trong một tình trạng ấu trĩ.
Chúng ta có tiền nhiều, có áo tốt, có nhà cao, có xe xịn…nhưng lại thiếu
bồi dưỡng về tình thần vì con người thời nay đã mất niềm tin vào Thiên
Chúa. Niềm tin sẽ là như khí trời, thiếu nó chúng ta sẽ bị ngột ngạt và
căng thẳng. Không tin vào Thiên Chúa là nguồn mạch mọi tình thương,
chúng ta cũng không thể nào tin vào tình người một cách chân thành và
bền bỉ. Vì lòng yêu người chỉ là hoa trái của tình mến Chúa mà thôi. Bởi đó, ngày nay
hơn bao giờ hết, con người phải quay trở về cùng Thiên Chúa, như lời bác
học Von Braun đã tuyên bố: Nhờ những hiểu biết về không gian, nhiều
người ngày nay cho rằng chúng ta cần phải tin có Thiên Chúa hơn cả những
người sống trong thời trung cổ. Bởi đó, những kẻ coi khoa học là chủ tể
của con người, thì chỉ biểu lộ sự nông cạn, hẹp hòi của mình mà thôi.
Chính vì thế, Pascal đã nói: Khoa học nông cạn làm cho con người xa lìa
Thiên Chúa, nhưng khoa học khôn ngoan sẽ dẫn đưa con người tới gần Ngài. Một khi đã trở về
cùng Thiên Chúa, một khi đã tới gần Ngài, chúng ta sẽ không còn cô đơn
và tuyệt vọng, nhưng sẽ tràn đầy niềm hy vọng như lời Thánh Vịnh 17 đã
diễn tả: Dù có đi giữa bóng tối hãi hùng của sự chết, tôi không còn lo
sợ, vì Chúa ở cùng tôi. Hơn thế nữa, một khi đã trở về cùng Thiên Chúa,
một khi đã tới gần Ngài, chúng ta mới tìm thấy được cái nền tảng vững
chắc, cũng như những giá trị siêu nhiên cho vệc yêu người. Thực vậy, tại
sao chúng ta lại phải yêu thương người khác? Vì có chung một Thiên Chúa
là Cha, nên chúng ta là anh em. Bởi đó phải yêu thương nhau. Ngoài ra
những hành động bác ái và yêu thương còn có một giá trị vĩnh cửu, bởi vì
khi giúp đỡ người khác là chúng ta đã giúp đỡ cho chính Chúa vậy. Trong
ngày phán xét, Ngài sẽ tra hỏi chúng ta về vấn đề này, và rồi dựa vào đó
mà ấn định số phận đời đời của mỗi người chúng ta. |