Thiếu nhi chúng con yêu quí,
Chúng ta vừa nghe một dụ ngôn nữa của Chúa Giêsu.
Cha đố chúng con qua dụ ngôn hôm nay Chúa muốn nói với chúng ta điều gì?
………….
Hơi khó phải không chúng con.
Vậy cha cắt nghĩa cho chúng con.
Theo Cha thì qua bài dụ ngôn hôm nay Chúa muốn dạy chúng ta một đều thật
quan trọng. Đó là lòng hối cải.
Cha hỏi chúng con: hai người con trong bài Tin Mừng hôm nay là những
người như thế nào? Có phải là những người con ngoan ngoãn không?
Chắc là không, phải không chúng con?
Lý
do vì cả hai đã làm buồn lòng cha của mình. Cả hai đã không mau mắn vâng
lời cha mà đi làm ngay.
Rất may là người con thứ nhất đã hối hận và đi làm. Còn người con thứ
hai khi được cha sai thì "ok" ngay nhưng rồi lại không đi.
Cha hỏi chúng con: thế thì người con nào đã làm người cha vui lòng?
-
Thưa người con thứ nhất
-
Điều gì đã làm cho người thứ nhất thay đổi như vậy?
-
Thưa "sự hối hận"
-
Rất chính xác. Chúng con giỏi.
Đúng là sự hối hận hay là lòng hối cải có một giá trị rất đẹp trong cuộc
sống.
1.
Trước hết lòng hối cải có thể làm cuộc sống của con người dễ trở nên tốt
hơn.
Lý do: lòng hối cải
có thể đem lại những điều thật bất ngờ.
Tin Mừng có nhiều truyện cho chúng ta thấy điều đó. Cha có thể kể ra
cho chúng con những người này: Maria Mađalêna, Giakêu, người thiếu phụ
xứ Samaria, người đàn bà ngoại tình, anh trộm lành.. . tất cả là những
người đã đổi đời nhờ gặp Chúa Giêsu và đã hối hận về cuộc đời của mình.
Nếu họ đã không hối hận chắc chắn cuộc sống của họ đã không trở nên tốt
đẹp như vậy.
Cha kể cho chúng con nghe câu chuyện này:
Một thương gia trong một thị trấn nhỏ nọ có hai người con trai sinh đôi.
Hai chàng trai cùng làm việc tại cửa hàng của cha mình. Khi ông qua đời,
họ thay ông trông coi cửa hàng đó. Mọi việc đều êm đẹp cho đến một ngày
kia, khi một tờ giấy bạc biến mất. Người em đã để tờ giấy bạc đó trên
máy đếm tiền rồi đi ra ngoài với khách hàng. Khi anh quay lại, tờ giấy
bạc đã biến mất. Người em hỏi người anh:
-
Anh có thấy tờ giấy bạc đâu không?
-
Không - người anh đáp.
Tuy thế. Người em vẫn không ngưng tìm kiếm và gạn hỏi.
-
Anh không thể không đụng đến nó. Tờ giấy bạc không thể tự đứng dậy và
chạy đi được! Chắc chắn anh phải thấy nó!
Sự
buộc tội phảng phất trong giọng nói của người em. Căng thẳng bắt đầu
tăng lên giữa hai anh em họ. Sự oán giận cũng theo đấy mà len vào. Không
lâu sau một hố ngăn cách gay gắt và sâu thắm đã chia cách hai chàng trai
trẻ. Họ không thèm nói với nhau một lời nào. Cuối cùng họ quyết định
không làm chung với nhau và một bức tường ngăn cách đã được xây ngay
giữa cửa hàng. Sự thù địch và oán giận cũng lớn lên tiếp theo 20 năm sau
đó, lan đến cả gia đình của họ. Một ngày nọ, một người đàn ông đỗ xe
ngay trước của hàng. Ông ta bước vào và hỏi người bán hàng:
-
Anh đã ở đây bao lâu rồi?
Người bán hàng đáp rằng anh đã ở đây cả cuộc đời. Vị khách nói tiếp:
-
Tôi phải nói với anh điều này. 20 năm trước tôi đang đi xe lửa và tạt
vào thị trấn này. Lúc đó tôi đã không ăn gì suốt ba ngày. Khi tôi đến
đây bằng cửa sau và thấy tờ giấy bạc trên máy tính tiền, tôi đã bỏ vào
túi mình rồi ra ngoài. Những năm qua tôi không thể quên điều đó. Tôi
biết nó không phải là món tiền lớn nhưng tôi phải quay lại đây và xin
anh thứ lỗi.
Người đàn ông lạ mặt ngạc nhiên khi thấy những giọt nước mắt lăn trên má
của người bán hàng trạc tuổi trung niên này.
-
Ông có vui lòng sang cửa hàng bên và kể lại chuyện này cho người đàn ông
trong cửa hàng đó được không? - anh ta đề nghị.
Rồi người đàn ông lạ càng ngạc nhiên hơn khi thấy hai người đàn ông
trung niên, trông rất giống nhau, ôm nhau khóc ngay trước cửa hàng. Sau
20 năm, rạn nứt giữa họ đã được hàn gắn. Bức tường thù hận chia cắt hai
anh em họ đã được đập bỏ. ( Loren Fischer )
Đó
chúng con thấy sự hối cải đã đem lại kết quả đẹp đẽ như thế nào!
2. Hơn thế nữa sự hối cải còn giúp cho người
ta nên thánh.
Chúng con thấy: tội thì ai cũng có. Có một tác giả nổi tiếng bên nước
Nga nói như thế này:
"Chỉ có hai hạng người sau đây không có lỗi lầm: những người còn trong
bụng mẹ chưa sinh ra và những người đã bỏ vào quan tài chờ ngày mang đi
chôn".
Đó
là thân phận chung của mọi người. Chúng ta hãy nhìn vào hai nhân vật
quen thuộc trong Thánh Kinh: Phêrô và Giuđa. Tội chối Chúa
và tội bán Chúa cũng gần ngang nhau. Vậy mà số phận hai người lại khác
hẳn nhau vì Phêrô nhờ hối cải mà được cứu sống, còn Giuđa thì chết trong
tuyệt vọng.
Đối với chúng ta, việc nên thánh của chúng ta chỉ có thể đi ngang qua
hai con đường: Hoặc bằng con đường trong trắng, hoặc bằng con đường hoán
cải.
Những người đến với Chúa bằng con đường trong trắng có lẽ
không nhiều. Chỉ có một số tâm hồn ưu tú mới có thể đi qua
cuộc đời mà không vướng mắc gì nhiều, không bị bụi đường làm lấp láp
nhem nhuốc. Chẳng hạn Têrêsa Lisieux. Louis Gonzaga, Đaminh Savio. . .
Còn con đường thứ hai: Con đường hoán cải là con đường
chung mở rộng cho đa số. Kể cả các thánh lớn cũng cần đến con đường này.
Phêrô đã chối Chúa nhiều lần nhưng vẫn được Chúa đặt làm đoàn trưởng các
Tông đồ. Phaolô đã tham gia bắt bớ Kitô hữu không nương tay trước khi
trở thành Tông đồ của lương dân. Augustinô đã sống mấy chục năm buông
thả trước khi khóc tội mình đến cạn cả nước mắt. Phanxicô Assisi, sau
một thời tuổi trẻ ham chơi, đã dấn thân vào con đương hẹp của Tin Mừng.
Và ngài coi ngày vào dòng của ngài là bước khởi đầu của một đời sám hối.
Chúng ta hãy cám ơn Chúa vì ngoài con đường trong trắng Chúa còn cho
chúng ta con đường sám hối để đến với Thiên Chúa. Nếu không có con đường
thứ hai này thì số phận chúng ta không biết sẽ ra sao. Chắc chắn là sẽ
rất bi đát vì không có lối thoát. Thật vậy chẳng có mấy tín hữu còn giữ
được ơn thánh tẩy trọn vẹn như đã hứa. Trong nghi thức thánh tẩy có phần
trao áo trắng và nến sáng cho người được Rửa tội. Khi trao thì chủ tế
căn dặn: Con hãy giữ áo này luôn trong trắng và ngọn lửa này luôn cháy
sáng, cho tới khi Chúa trở lại. Lời nhắn nhủ này hàm chứa một sự cam kết
của người mới được tái sinh. Nhưng thử hỏi trong thực tế có mấy người
còn giữ được áo trắng và đến sáng cho tới ngày gặp Chúa ở cuối đời mình.
Có lẽ khá họa hiếm.
Thật may mắn, chính Chúa đã gỡ kẹt cho chúng ta. Tội lỗi có đó, mạnh
đó...nhưng còn có ơn tha thứ. Ơn đó luôn ở trong tầm tay của mỗi người.
Bao lâu còn có lòng hối cải thì bấy lâu còn có ơn tha thứ. Chúa không
bao giờ nỡ bẻ gẫy cây sậy đã dập và dập tắt tim đèn còn khói. Thiên Chúa
tạo dựng chúng ta chỉ một lần. Nhưng Ngài tái tạo chúng ta trong ơn tha
thứ muôn ngàn lần, hầu như mỗi ngày. Thiên Chúa không biết mỏi mệt, chán
nản. Có thế thì Ngài mới là Thiên Chúa.
Mẹ
thánh Têrêsa nói: "Nếu
chúng ta mắc phải lỗi lầm hãy tìm đến Chúa và nói: “Con xin lỗi, con
thực sự hối tiếc”. Chúa là một Người Cha khoan dung. Lòng nhân từ của
Ngài còn lớn hơn tội lỗi của chúng ta. Ngài sẽ tha thứ cho ta. Amen. |