Chúa Nhật XXIV thường niên - Năm A
THA THỨ KHÔNG NGỪNG

Lm Giuse Nguyễn Hưng Lợi DCCT

Trong câu chuyện Hoàng Tử Nhỏ ( Le Petit Prince ) của tác giả St Exupéry, khi chó sói tạm biệt Hoàng Tử, nó cặn dặn thế này : " Đây là bí quyết của tôi, giản dị lắm: người ta chỉ thấy rõ nhờ con tim. Đôi mắt không thấy được cái chính yếu đâu ". Con người thường chỉ thấy được bề ngoài mà ít khi đi vào chiều sâu. Một người làm ơn cho ta rất nhiều, nhưng vì ích kỷ, thiển cận, không có cái nhìn rộng khắp, không có cái nhìn nội tâm, con người dễ quên đi ơn huệ mà họ đã lãnh nhận. Có con tim nhậy cảm, có tấm lòng, con người sẽ nhìn thấy tất cả : điều gì nên làm, điều gì không nên làm. Phụng vụ lời Chúa hôm nay cho ta thấy cái bi kịch của cuộc đời. Chúa yêu thương, tha thứ, cảm thông với con người. Tình thương của Người thật vô biên, không thể đáp đền. Con người mắc nợ nhau có chút ít, đã không thể cảm thông cho nhau được. Đó là cái bi kịch của câu chuyện hôm nay.

 

BI KỊCH CỦA CÂU CHUYỆN

 

Chủ tha cho người mắc nợ một món nợ lớn, món nợ không thể trả được, nhưng anh ta lại không thể cảm thông, tha thứ và xuề xòa với một người đồng liêu, mắc anh ta một món nợ nhỏ, không đáng kể, anh đã bắt bỏ tù người bạn đồng liêu mắc nợ. Bi kịch của câu chuyện nằm ở chỗ : chủ nhân từ, đại lượng, quảng đại đã tha nợ cho người mắc nợ một món nợ khổng lồ, không thể nào trả được, khi anh ta vừa ngỏ ý, xin chủ thông cảm; anh không biết cảm thông khi người bạn đồng liêu xin anh cho khất nợ.

 

Ở đây,vua tha cho người mắc nợ, diễn tả Thiên Chúa là Cha nhân từ đã tha thứ cho người mắc nợ với con tim, với tấm lòng đại lượng bao la. Chính tình yêu mới đưa con người vào lãnh nhận ơn cứu độ. Tình yêu của Chúa tức vị vua là tình yêu hiến tế, tình yêu cứu độ, tình yêu hy sinh, xả kỷ, tình yêu thập giá : " Không có tình yêu nào cao vời bằng tình yêu của người hiến mạng sống vì người mình yêu" ( Ga 15, 13 ). Vì Thiên Chúa là tình yêu như thánh Gioan đã nói. Cái thảm kịch này vẫn xẩy ra thường nhật trong cuộc sống. Con người đã nhận lãnh nơi Thiên Chúa biết bao ơn huệ nhưng không, con người phải cho lại nhưng không. Nói thì dễ, nhưng thực hiện quả thực là khó vì chỉ với món nợ nhỏ nhoi 100 đồng bạc so với 60 triệu bạc, con người vô ơn, bội nghĩa đã đang tâm bỏ tù người bạn mắc nợ mình. Đây là cái bi đát của cuộc đời vì con người chỉ nhìn người khác với đôi mắt thịt, họ sẽ không hiểu rõ hoàn cảnh và những nhu cầu người khác đang khao khát, đang cần. Con người sở dĩ không có sự tha thứ, cảm thông vì con người không biết yêu, con người không biết chờ đợi, không biết hy vọng, nên con người luôn sống trong sự mù tối. "Tình yêu phát xuất tự Thiên Chúa là tình yêu vĩnh cửu, tình yêu thật "( The Inner of Love của Cha Nouwen ). Con người thiếu tình yêu hay nói một cách nôm na dân dã là không biết yêu thì không biết tha thứ. Đó là cái bi kịch của câu chuyện Chúa Giêsu muốn trưng ra ở đây để dậy các môn đệ và dậy nhân loại chúng ta.

 

CON ĐƯỜNG PHẢI ĐI LÀ CON ĐƯỜNG HẸP, CON ĐƯỜNG THA THỨ

 

Chúa Giêsu trả lời với Phêrô :" Anh em con lỗi phạm,con phải tha thứ đến 70 lần bảy". Bảy mươi lần bảy có nghĩa là tha thứ mãi mãi và tha thứ không ngừng. Món nợ con người đối với Chúa là món nợ vô giá, con người không thể nào trả nổi,nhưng Chúa là tình yêu, Ngài đã xí xóa tội lỗi cho con người.

 

Đức Thánh Cha Gioan Phaolô II trong cuốn "Bước qua ngưỡng cửa hy vọng" đã nói có một điều nghịch lý căn bản trong Phúc Âm: "muốn tìm thấy sự sống, phải bỏ mất nó; muốn sinh ra, thì phải chết; muốn được cứu độ, phải nhận lấy thập giá của mình ! Đó là chân lý chính nằm ở tâm điểm của Phúc Âm:ở mọi nơi và ở mọi thời, chân lý này sẽ bị người ta phản đối ".

 

Nhận lấy thập giá nghĩa là chấp nhận cái nghịch lý của cuộc đời; cái mà người đời cho là khôn ngoan, đối với Thiên Chúa là khờ dại. Chúa đã yêu nhân loại, đã chấp nhận, gánh vác tội cho nhân loại dù Ngài hoàn toàn vô tội, để chấp nhận cái chết khổ hình trên thập giá mang ơn giải thoát cho con người. Đó là tình yêu vĩnh cửu, tình yêu hy sinh có sức mạnh tha thứ tất cả.

 

Còn con người đối với nhau, tuy nợ nhau nhỏ nhoi, nhưng con người vì ích kỷ,không biết yêu,nên khó chấp nhận tha thứ cho nhau.Còn món nợ của mỗi cá nhân, món nợ rất nặng trước mặt Chúa,nhưng có thể vì con người tưởng mình vô tội, tưởng mình công chính, nên khó nhận ra được tình thương bao la của Chúa. Từ chối mình có tội, mình yếu hèn, khó lòng có thể biết tha thứ cho mình chứ đừng nói gì đến sự tha thứ cho kẻ khác. Để hiểu được sự tha thứ, con đường phải chọn vẫn là con đường của tình yêu. Ơn cứu độ nằm nơi tình yêu vô biên của thập giá Đức Giêsu Kitô. Hiểu như vậy, con người dễ tha thứ cho mình và cảm thông tha thứ cho mọi người khác.

 

GỢI Ý CHIA SẺ

 

1. Anh chị đã cảm nghiệm tình yêu tha thứ của Thiên Chúa ?

 

2. Anh chị đã có kinh nghiệm tha thứ cho người khác chưa ?

 

3. Tình yêu hy sinh nói gì cho anh chị ?