Chúa Nhật XXXII thường niên  - Năm C
CHÚA NHẬT 32 QUANH NĂM C
Lm Giuse Đinh tất Quý

 Chúng con thân mến,

Chúng ta đang ở trong tháng 11. Tháng 11 là tháng chúng ta đặc biệt nhớ đến sự chết. Nhớ đến sự chết là chúng ta nhớ đến các thánh đã chiến thắng về trời mà chúng ta đã mừng kính mấy hôm nay; và nhớ đến sự chết là chúng ta nhớ đến các linh hồn trong luyện ngục mà chúng ta có bổn phải cầu nguyện cho các ngài đặc biệt trong tháng này. Một cách đặc biệt khi tưởng nhớ tới các ngài là Giáo Hội muốn chúng ta nhớ đến mỗi người chúng ta.

1. Cha hỏi chúng con Giáo Hội muốn chúng ta nhớ đến cái gì?

Thưa nhớ đến một ngày nào đó chúng ta sẽ phải chết như các ngài.

Hãy nhớ rằng cuộc sống này là cuộc sống có cùng có tận. Và đàng sau cuộc sống này sự sống vẫn tiếp tục.

Bằng một câu chuyện rất đễ hiểu trong Tin Mừng của thánh Luca, câu chuyện về người phú hộ giầu có và Lagiarô khó nghèo, Chúa đã muốn bảo cho chúng ta rằng đàng sau cuộc sống này sự sống vẫn tồn tại. Sự tồn tại này chúng ta gọi là cuộc sống mai sau, cuộc sống đời đời.

Đây là cuộc sống có thật, thế nhưng nhiều người không tin.

Chẳng hạn như trong bài Tin Mừng hôm nay

Cha không có nhiều thời gian để cắt nghĩa dài dòng. Cha chỉ xin nói thật vắn tắt.

Người Saduceo thuộc dòng tộc Sadoc là những người có chức vị cao trong hàng tư tế. Nhưng kỳ lạ là họ không tin có thiên thần, không tin có linh hồn bất tử, không tin có trừng phạt và vì thế mà họ không tin có sự sống lại, không tin có đời sau.

 Họ muốn tỏ ra cho mọi người biết là niềm tin của họ như vậy là có bằng chứng, có lý nên một hôm họ "phịa" tức là bày ra một câu truyện để thử Chúa. Câu chuyện của họ thế này:

Có 7 anh em trai. Anh cả cưới vợ -  rồi chết. Theo luật người thứ hai phải lầy người chị dâu goá của mình để nỗi giõi tông đường.

Người thứ 2 lấy chị dâu góa đó.

Rồi người thứ  2 cũng chết.

Người thứ 3 phải lấy bà chị góa góa của hai anh mình.

Người thứ 3 chết.

Người thứ 4 phải lấy người chị góa góa góa của 3 anh mình .

Người thứ 4 chết.

Người thứ 5 phải lấy bà chị góa góa góa góa của 4 anh mình.

Cứ như thế...

Đây là một trường hợp khó có thể tìm thấy được trong hoàn cảnh thực tế của cuộc sống, thế nhưng về lý thì hoàn toàn có thể xảy ra.

Chúa Giải Quyết Cách Nào?

a Trước hết Chúa xác định: "Con cái ở đời này thì cưới vợ lấy chồng - Còn ai đáng huởng đời sau và sự sống lại từ cõi chết thì sẽ không cưới vợ lấy chồng bởi họ sẽ trở nên giống như các thiên thần và nên con cái của Thiên Chúa"

b.  Và Chúa còn nói

- Sự sống mai sau là linh thiêng: Giống như các thiên thần.

- Sự sống đời này vắn vỏi nên cần sự truyền sinh. Còn cuộc sống mai sau là vĩnh cửu cho nên không cần sự truyền sinh nữa.

- Thiên Chúa là Chúa của người sống chứ không phải là Thiên Chúa của người chết.

c. Sách Thánh cũng chứng minh đều đó. Moise đã gọi Chúa là Thiên Chúa của các tổ phụ và việc không tin có đời sau là xỉ nhục các ngài và việc tế lễ của họ sẽ là thừa.

2. Đâu là thái độ của chúng ta?

- Có nhiều người bi quan, bi quan đến mức độ muốn đầu hàng cái chết. Từ thái độ đó người ta bị dẫn đến một thái độ khác đó là người ta cho cuộc đời này là phi lý. Dù có sống như thế nào đi nữa rồi cũng kết cùng rồi cũng phải chết. Cuộc sống trở thành một thực tại phi lý hơn bất cứ một thực tại nào khác ở cõi đời này. Kết quả là một cuộc sống buông thả, muốn ra sao thì ra.

Đây quả là một thái độ nguy hiểm. Và chắc chắn đó không phải là thái độ của những người tin. Sống cuộc đời buông thả không những không thể đạt đến hạnh phúc đời đời như lời thánh Phaolô cảnh cáo mà ngay tại đời này cuộc sống như thế cũng đáng bị lên án một cách nặng lời.

b. Có người lại có thái độ khác. Họ dửng dưng trước sự chết. Họ không muốn nhìn vào sự chết như là một sự thật. Họ thản nhiên để cho cuộc đời của họ chìm sâu vào sự tận hưởng những giây phút của hiện tại mà không cần biết đến tương lai. 

Đây cũng không phải là thái độ của những người tin như chúng ta.

Trên mộ của một người giầu có người ta đọc thấy một câu như thế này: "Đây là mộ của một người dại dột đã sống mà không biết tại sao mình sống"

Một trong những câu chuyện hay người ta thường kể để răn dạy người đời là câu chuyện ông vua giầu có với chú hề. Truyện như thế này: "Có một ông vua kia sống một cuộc đời giầu sang phú quí. Ông sống như là không hề biết đến tương lai. Ông cũng chẳng màng đến thế giới mai sau. Trong hoàng cung có một chú hề chuyên giúp vui cho ông mỗi khi ông cần tới. Theo nhà vua thì tên hề này là một người biết đem lại niềm vui cho những người khác nhưng lại là một người rất ngu đần. Một ngày kia không hiểu vì tức giận với anh ta truyện gì mà nhà vua cho gọi anh hề tới rồi trao cho anh ta một cây gậy gọi là thanh trượng quyền của nhà vua và nói với anh ta: "Ngươi hãy đi tìm cho ta một người ngu hơn ngươi - trao cây gậy này cho nó, rồi ta sẽ trọng thưởng cho ngươi." Chú hề nhận cây gậy và cố gắng đi tìm nhưng tìm mãi cũng không ra.

Thời gian qua đi. Tuổi già đến lúc nào nhà vua cũng không biết. Đến khi lực đã cạn, sức đã kiệt ông cảm thấy ngày ông gần đất xa trời không còn bao xa, ông cho gọi chú hề đến và tâm sự với anh ta:

* Trẫm sắp sửa đi một chuyến đi thật xa.

- Dạ thưa Đức Vua đi tới đâu cơ ạ.

* Ta cũng không biết nữa.

- Dạ thưa đi như vậy rồi bao giờ Đức Vua trở về?

* Không bao giờ , không  bao giờ con ạ.

Anh hề là một người ngu nhưng trong trường hợp này anh lại có một phán đoán rất chính xác. Anh nhẹ nhàng đặt cây gậy mà trước kia nhà vua đã trao cho anh vào ngay bàn tay Đức Vua rồi thinh lặng bước ra, lòng cảm thấy nhẹ nhàng và vui sướng vì đã tìm thấy được một người còn ngu hơn mình mà người đó lại là chính ông vua trước kia đã tự hào là mình thông minh hơn anh gấp trăm gấp vạn lần anh ta.

c. Vậy thì dâu là thái độ của chúng ta. Đây là thái độ mà chính Chúa Giêsu đã dậy: Hãy tỉnh thức.

Chúng ta không đầu hàng sự chết. Chúng ta không lẩn trốn sự chết, coi nó như không có trong cuộc đời, nhưng chúng ta can đảm đối diện với nó bằng tất cả lòng tin yêu và phó thác của chúng ta nơi Tình yêu của Thiên Chúa để cố gắng sống một cuộc đời xứng đáng như lòng Chúa mong ước để mao sua khi kết thúc cuộc đòi chúng ta được đời đời với Chúa trong nước Trời.

Một ông cụ già đã sống đến 82 tuổi, đến khi thấy mình không còn sống thêm được bao lâu nữa, cụ dặn các con cháu hãy khắc vào tấm bia trên ngôi mộ mình một hàng chữ:

NƠI ĐÂY AN NGHỈ MỘT CỤ GIÀ VỪA TRÒN 80 CỘNG VỚI 2 TUỔI ĐỜI THẬT SỰ!

Ai cũng thắc mắc vì sao lại ghi lạ lùng như thế, cụ mới thuật lại rằng:

- Tôi đã trải qua cả một cuộc đời dài suốt 80 nằm hoàn toàn xa rời, thậm chí ngược hắn với nếp sống Tin Mùng mà Thiên Chúa đã mời gọi.  

Bây giờ thì tuổi già đã tràn đến như sóng thủy triều, tôi đã sức tàn lực kiệt, phải ngồi một chỗ, cũng may mà đầu ốc tôi còn khá minh mẫn để đơn độc một mình hồi tương về dĩ vãng. Và vào một hôm cách đây hơn 2 năm, tôi đã có cơ may trở về với chính mình và nghiêm túc tự hỏi: Mình đã từ đâu mà đến trong cuộc đời trần gian này? Rồi mai đây mình sẽ đi về đâu? Những điều tôi đã làm được trong cả đời sẽ còn lại gì khi tôi nhắm mắt xuôi tay?

Và thế là từng ngày lặng lẽ trôi qua, đời sống của tôi như khúc phim chiếu chậm đã từ từ hiện ra trang trí nhớ già nua bằng tất cả sự thật của nó. 

Tôi nhận ra rằng tôi đã phí phạm cả đời mình. Nó chỉ còn để lại cho tôi những lỗi lầm với Thiên Chúa và với vợ con, với mọi người chung quanh. Chính những suy nghĩ này đã đánh động lòng tôi và giúp tôi kịp thời quay về với nếp sống gần gũi với Tin Mừng, một nếp sống chọn lấy niềm Tin, Cậy, Mến đối với Thiên Chúa làm kim chỉ nam và tình yêu thương chân thành đối với tha nhân làm hơi thở.  

Và với tâm tình như thế tôi đã sống đến hôm nay được hơn 2 năm. Tôi vui mừng thật sự bời vì 2 năm ấy chính là 2 năm tôi đã sống trọn vẹn cho Nước Trời. Amen.