Chủ đề: "Không phải mất công nhiều để đến với anh chị em đang đau khổ
với lòng trắc ẩn,
như Đức Giêsu đã làm."
Một
bà đứng bên lề đường đang chờ đèn báo để sang đường. Đối diện với bà bên
kia đường là một thiếu nữ khoảng 17 tuổi. Cô ta cũng đợi để sang đường.
Bà không thể nào không thấy là thiếu nữ
này đang khóc. Thật vậy, nỗi buồn của cô quá lớn đến nỗi cô không thèm
giấu nó.
Trong khoảng khắc ánh mắt hai người gặp
nhau. Dù chỉ là khoảng khắc nhưng cũng đủ để bà thấy được sự đau khổ lớn
lao ngập đầy đôi mắt người thiếu nữ. Cô gái xoay mặt nhìn chỗ khác.
Khi đèn báo bật sáng. Mỗi người bước
khỏi lề và khởi sự bước sang đường.
Khi thiếu nữ gần đến, người đàn bà có
thể thấy cô thật xinh xắn, ngoại trừ nỗi buồn hiện rõ trên khuôn mặt.
Ngay khi hai người sắp sửa gặp nhau, bản
năng làm mẹ của bà bỗng nhiên nổi dậy. Mọi thứ trong người bà như muốn
đến với cô ta để an ủi cô.
Ao ước đó lại càng gia tăng vì người
thiếu nữ này cũng trạc tuổi cô con gái của bà.
Nhưng bà đã để cô đi qua. Ngay cả một
lời thăm hỏi cũng không. Bà chỉ để cô đi qua mà không nói một lời.
Nhiều giờ sau, đôi mắt ngập tràn đau khổ
của cô gái vẫn tiếp tục ám ảnh bà. Bà luôn luôn tự hỏi, "Tại sao mình
không quay lại hỏi thăm, 'Cưng ơi, tôi có thể giúp gì cho cô không?'
Nhưng mình đã không làm vậy. Mình bước đi. Chắc chắc là cô ta có thể
khước từ mình và nghĩ mình là người tò mò. Nhưng có sao đâu!
"Chỉ mất có vài giây đồng hồ, nhưng vài
giây đó cũng đủ cho cô ấy biết được là có ai đó quan tâm đến cô. Nhưng
mình đã bỏ đi. Mình đã làm như thể cô ấy không hiện diện."
Câu chuyện có thật đó là một trong các
câu chuyện cho thấy điều Đức Giêsu muốn nói trong dụ ngôn thật hay của
bài phúc âm hôm nay. Đó là: Không phải mất công nhiều để đến với anh chị
em đang đau khổ với lòng trắc ẩn.
Để hiểu rõ hơn dụ ngôn của Đức Giêsu,
chúng ta cần biết chút đỉnh về hoàn cảnh thời bấy giờ.
Con đường trong dụ ngôn của Đức Giêsu
không phải trong tưởng tượng. Thật vậy, đó là một con đường rất nổi
tiếng. Đó là con đường duy nhất thời xưa đi từ Giêrusalem đến Giêrikhô.
Lúc ấy con đường ngoằn ngoèo vì các tảng
đá lớn. Hậu quả là con đường trở thành sào huyệt nổi tiếng của bọn cướp.
Một lá thư viết từ năm 171 AD than phiền
với nhà chức trách về tội ác xảy ra trên con đường này. Có những hồ sơ
lịch sử ghi nhận việc người đi đường phải nộp tiền mãi lộ cho bọn cướp
để được yên ổn băng qua.
Chính con đường nổi tiếng này đã làm
khung cảnh thực tế cho dụ ngôn của Đức Giêsu về người Samari nhân hậu.
Trong dụ ngôn, Đức Giêsu vẽ ra ba loại
người khác nhau: một người tư tế, một thầy Lêvi, và một người Samari.
Trước hết, người tư tế. Có lẽ ông đang
trên đường đến Giêrusalem để tế lễ trong Đền Thờ. Có lẽ ông nghĩ nạn
nhân nằm bên vệ đường đã chết nên ông đi qua.
Nếu một tư tế chạm đến xác người chết,
ông bị nhiễm uế và tạm thời bị cấm không được vào Đền Thờ. Do đó, người
tư tế không muốn dính dáng đến.
Kế đó là người Lêvi. Ông ta cũng giống
như thầy phó tế ngày nay. Không rõ lý do tại sao ông lại bỏ qua.
Có lẽ lý do của ông cũng giống như của
người tư tế. Hoặc có lẽ ông sợ nạn nhân này chỉ giả vờ và sẽ tấn công
ông nếu ông đến giúp. Do đó, thầy Lêvi cũng không muốn dính líu tới.
Sau cùng, đó là người Samari. Khi đề cao
người Samari thành anh hùng trong dụ ngôn, Đức Giêsu chắc đã làm thính
giả phải bàng hoàng sửng sốt, vì họ thường tránh xa người Samari như
quân phản loạn không đạo đức đàng hoàng.
Người Samari bị cấm không được vào Đền
Thờ. Tiến lễ của họ bị từ chối, và lời chứng của họ không được chấp nhận
ở tòa án.
Nhưng Đức Giêsu biết việc Người làm khi
đưa người Samari thành anh hùng trong câu chuyện. Người muốn dạy cho lớp
thính giả Do Thái thấy rằng tình yêu thì không có biên giới. Tình yêu
đến với mọi người đang có nhu cầu. Nó không bỏ qua. Nó dừng lại để giúp
đỡ; nó muốn dính líu, bất kể người đó là ai.
Và điều đó đưa chúng ta trở lại câu
chuyện của người phụ nữ và cô gái phiền muộn. Đến với cô ta và giúp đỡ
cô ta thì thật dễ. Như chính bà đã nói:
"Chỉ mất có vài giây đồng hồ, nhưng vài
giây đó cũng đủ để cô ta biết là có ai đó lưu tâm đến cô."
Và, nhiều khi, đó là điều mà tất cả
những gì một người đau buồn muốn được biết.
Thường những gì họ cần thì không phải
tốn nhiều sức lực của chúng ta, không phải mất nhiều thời giờ của chúng
ta, không phải tốn kém nhiều tiền bạc của chúng ta. Thường tất cả những
gì họ cần thì đơn giản là được thấy chúng ta lưu tâm đến họ.
Và dụ ngôn hôm nay mời gọi chúng ta hãy
nhìn đến sự tương giao của chúng ta với người khác.
Nó mời gọi chúng ta hãy tự hỏi chính
mình: Chúng ta đáp ứng thế nào với nhu cầu của người khác? Chúng ta có
dừng bước và sẵn sàng giúp đỡ họ không? Hay chúng ta bỏ đi, làm như họ
không hiện diện?
Đặc biệt, chúng ta có thi hành điều này
đối với các phần tử trong gia đình chúng ta hay không? Một dữ kiện buồn
thảm của đời sống là đôi khi chúng ta đối xử với người lạ còn tốt hơn
với người thân, như vợ chồng, cha mẹ, hay con cái.
Dụ ngôn hôm nay không mời gọi chúng ta
đi ra xa, nguy hiểm đến tính mạng và trở thành anh hùng. Nó mời gọi
chúng ta đến với người khác, liều mất sự tự cao tự đại của mình và trở
nên nhân bản hơn. Nó mời gọi chúng ta lên tiếng hỏi, "Tôi có thể giúp gì
không?"
Và nếu lời ngỏ ý của chúng ta bị từ chối
thì sao? Như người phụ nữ trong câu chuyện nó, "Thì có sao đâu!" Tối
thiểu ai đó biết rằng chúng ta lưu tâm đến hộ. Tối thiểu ai đó biết rằng
chúng ta đã ngỏ lời, "Tôi có thể giúp gì không?"
Lạy Chúa, xin ban cho chúng con cặp mắt
để nhìn thấy sự đau khổ trong ánh mắt của người khác, nhất là những
người trong chính gia đình chúng con.
Lạy Chúa, xin ban cho chúng con đôi tai
để nghe tiếng than khóc của người khác, nhất là những người cùng dòng
máu với chúng con.
Lạy Chúa, xin ban cho chúng con lòng
trắc ẩn để dám dính dáng đến nhu cầu của người khác, nhất là nhu cầu của
những người thân yêu của chúng con.
Lạy Chúa, xin ban cho chúng con sự khiêm
tốn đừng bao giờ bỏ qua vì sợ bị khước từ. Nhưng xin ban cho chúng con
sự can đảm để đến với họ và hỏi họ, "Tôi có thể giúp gì không?" |