Chúa Nhật IV thường niên - Năm C
CHÚA NHẬT IV QUANH NĂM C
Lm Giuse Đinh tất Quý

 

 Thiếu nhi chúng con yêu quí,

Chúng con lại vừa được nghe một bài Tin Mừng nữa do thánh Luca kể lại.

Câu chuyện hôm nay tiếp nối câu chuyện tuần trước.

Phải nói câu chuyện hôm nay là một câu chuyện buồn đối với Chúa đồng thời cũng là câu chuyện buồn với cả những người ở Nagiareth.

1. Chúa Giêsu buồn.

Chúa buồn vì thấy những người ở quê hương mình không có niềm tin vào Chúa. Họ chỉ coi Chúa như một con người bình thường không hơn không kém, thậm chí còn thua kém nhiều người khác ở trong xã hội nữa: "Họ bảo nhau: "Ông này không phải là con ông Giuse đó sao?"(Lc 4,22). Rồi từ chỗ coi thường Chúa như thế họ muốn thách thức Chúa. Chúa đã đọc được những ý nghĩ như thế trong lòng của họ cho nên Chúa đã thẳng thắn trả lời: "Hẳn là các ông muốn nói với tôi câu tục ngữ: Thầy lang ơi, hãy chữa lấy mình! Tất cả những gì chúng tôi nghe nói ông đã làm tại Caphácnaum, ông cũng hãy làm tại đây, tại quê ông xem nào!"(Lc 4,24). Đúng là họ coi Chúa chẳng ra gì. Có gì đi nữa thì cũng chỉ là con một người làm thợ mộc!

Với những người coi thường Chúa như thế thì làm sao mà kéo được tình thương của Chúa đến với mình được. Chính vì thế mà chúng con thấy Chúa đã từ chối thẳng thừng không một chút nhẹ nhàng. Hơn thế nữa Chúa còn tỏ ra như muốn khiêu khích họ khi trưng ra hai thí dụ trong Cựu Ước làm cho họ phẫn uất và muốn giết luôn Chúa cho bõ ghét.

Cha hỏi chúng con những Nagiareth có thể thực hiện được ý muốn của họ không?

-Thưa không.

- Chúng con trả lời rất đúng.

Chúng ta đã thấy Chúa thoát âm mưu của những người Nagiareth như thế nào thì tất cả chúng ta đã thấy.

Chính vì thế mà chúng con phải tập cho mình biết sống khiêm nhường trước mặt Chúa. Chỉ có những ai biết sống khiêm nhường mới xứng đáng được Chúa yêu thương.

Một vị ẩn tu nọ sau 50 năm sống khắc khổ giữa sa mạc bỗng cảm thấy chán nản khi nghĩ rằng, mình chưa làm được một phép lạ nào như các vị tiền bối. Ông quyết định rời bỏ sa mạc để trở về đô thị sống một cuộc sống tiện nghi, bình thường thường như mọi người. Nhưng đôi mắt Chúa lúc nào cũng dõi theo từng suy nghĩ, từng đường đi nước bước của ông... Biết ông đang tính toán bỏ cuộc để trở lại đô thị, Thiên Chúa bèn sai một thiên thần đến nói với ông. Và vị sứ thần đã đến nói với ông những lời này:

- Ngươi đang tính toán điều gì thế? Ngươi hãy thử nghĩ, có phép lạ nào kỳ diệu hơn chính cuộc sống của ngươi không? Ai đã ban cho ngươi sức mạnh để có thể cầm cự được ở nơi hoang vu này mấy chục năm qua? Ai đã chúc lành cho cây cỏ ngươi dùng trong những tháng ngày qua mà không hề gây nguy hại cho ngươi? Ngươi hãy ở lại đây và xin Chúa ban cho ngươi lòng khiêm nhường.

Được lời của một vị sứ thần nâng đỡ, nhà ẩn sĩ ở lại trong sa mạc và tiếp tục cuộc sống tu trì. Từ đó trở đi ông cảm thấy cuộc đời của mình tràn đầy hạnh phúc với niềm tin thật vững vàng: Mỗi một giây phút qua đi trong cuộc sống là một phép lạ mà Thiên Chúa đang thực hiện cho mình.

2. Những người ở Nagiareth buồn.

Tin Mừng thuật lại: Chúa đã làm rất nhiều việc lạ lùng tại Capharnaum. Lý ra thì khi nghe được đó những người ở Nagiareth phải hân hoan vui sướng và tin Chúa. Nhưng rất tiếc là họ đã không làm như thế. Họ đã đánh mất một cơ hội ngàn vàng để được Chúa ban ơn. Lý do tại sao? Chỉ vì họ không biết nhận ra những gì hồng ân quí giá mà họ đang có ở trước mặt. Chỉ vì họ ích kỷ hẹp hòi mà họ đã không nhận ra Chúa.

Nói tới đây cha nhớ đến một câu chuyện vui. Câu chuyện như thế này. Đây là câu chuyện mà những người Đức thường kể cho nhau về việc phải biết nhận ra những hạnh phúc Thiên Chúa dành cho mình mỗi ngày.

Có một nhà hiền triết nọ chuyên cố vấn giúp đỡ những ai gặp buồn phiền, chán nản trong cuộc sống. Bất cứ ai đến xin chỉ bảo cũng đều nhận được lời khuyên thiết thực.

 Một hôm,  có một người thợ may mặt mày thiểu não chạy đến xin cầu cứu. Gia đình ông gồm có ông, vợ ông và 7 đứa con trai nhỏ. Tất cả chen chúc nhau trong một căn nhà gần như đổ nát.  Người vợ phải la hét suốt ngày vì sự quấy phá của 7 đứa con. Xưởng may của ông lúc nào cũng lộn xộn, bẩn thỉu vì những nghịch ngợm của lũ con. Thêm vào đó là những tiếng la hét, khóc nhè suốt ngày,  khiến người thợ may không thể chú tâm làm việc được.

Nghe xong câu chuyện, nhà hiền triết mới đề nghị với người thợ may như sau:

- Anh hãy ra chợ mua cho kỳ được con dê, rồi dắt nó về cột ngay trong xưởng may của anh.

Người đàn ông đáng thương không đoán được ẩn ý của nhà hiền triết, nhưng đặt tất cả tin tưởng vào ông, cho nên anh về thu góp hết tiền của trong nhà để ra chợ mua cho kỳ được con dê.

Chúng ta hãy thử tưởng tượng: sự hiện diện của con dê trong xưởng may sẽ giúp được gì cho anh ta? Con vật hôi hám ấy không những phóng uế nhơ bẩn lại suốt ngày còn kêu những tiếng không êm ái chút nào. Cái xưởng may chỉ trong một ngày đã biến thành một chuồng súc vật bẩn thỉu không thể chịu được…

Người thợ may lại đến than phiền với nhà hiền triết vì sự hiện diện của con dê. Lúc bấy giờ, nhà hiền triết mới bảo anh:

- Anh hãy tức khắc mang nó ra chợ và bán lại cho người khác.

Người đàn ông cảm thấy như nhẹ nhõm cả người. Anh dắt con vật ra chợ. Trong khi đó, ở nhà, vợ anh mang nước vào tẩy uế cái xưởng may. Bảy đứa nhóc con của anh bắt đầu trở lại xưởng may và hò hét trở lại. Người đàn ông nhìn xuống sàn nhà của xưởng may rồi mỉm cười nhìn thấy mấy cậu con trai của anh đang chạy nhảy la hét.  Anh tự nhủ: dù sao, tiếng la hét của mấy đứa con của mình, so với tiếng kêu của con vật dơ bẩn, vẫn dễ chịu hơn … Và chưa bao giờ anh cảm thấy hạnh phúc cho bằng ngày hôm đó.

Tâm lý thông thường, chúng ta dễ có thái độ “đứng núi này nhìn núi nọ”. Những cái quen thuộc, những cái trước mặt, những cái thường ngày,  những cái nhỏ bé thường dễ bị khinh thường. Chúa Giêsu hôm nay cũng chịu một cảnh tượng tự như vậy. Chúa đã bị đuổi đi và cơ hội đã không bao giờ trở lại.

Chúng ta hãy coi chừng. Đừng bao giờ xem thường những hồng ân của Chúa.

Giá trị của cuộc sống chính là được gặp gỡ Chúa mỗi ngày. Không ai trong chúng ta được chọn lựa cha mẹ và gia đình để được sinh ra. Có người sinh ra trong cảnh giàu sang phú quý. Có người sinh ra trong cảnh nghèo nàn. Có người thông minh, có người đần độn…Chúa mời gọi chúng ta đón nhận cuộc đời như một Hồng ân của Chúa. Ngài mời gọi chúng ta đón nhận từng phút giây của cuộc sống như một ân huệ… Nói như thánh Phaolô “tất cả đều là ân sủng của Chúa”: tất cả đều phải được đón nhận với lòng biết ơn và tín thác.Amen.