Chúa Nhật III Phục Sinh - Năm B
ANH EM LÀ CHỨNG NHÂN
Lm Giuse Đinh tất Quý

"Chính anh em là chứng nhân của những điều này”(Lc 24.48)

Thiếu nhi chúng con yêu quí.

Lại một lần nữa chúng ta được nghe câu chuyện về Chúa Phục sinh.

1. Câu chuyện hôm nay thật đẹp và mang nhiều ý nghĩa. Câu chuyện như thế nào thì chúng con đã được nghe và còn được xem qua video clip nữa.

Đúng là một câu chuyện đẹp thật. Đẹp như mơ.

Cha hỏi chúng con: Qua câu chuyện này Chúa muốn nói với mọi người điều gì?

Câu trả lời cha nghĩ là không khó lắm.

Theo cha thì lại một lần nữa Chúa muốn chứng tỏ cho các môn đệ thấy rằng Đức Giêsu Phục sinh đang đứng ở trước mặt họ cũng chính là Đức Giêsu đã sống với họ trước kia.

Để làm đó, Chúa mời họ kiểm chứng về việc Ngài.

Cha hỏi chúng con muốn biết được cái gì là có thật thì con người  phải làm thế nào?

- Thưa phải dùng những phương tiện Chúa ban.

- Thế Chúa ban cho con người phương tiện gì nào?

- Thưa Chúa ban cho con người ngũ quan

- Ngũ quan nào?

- Thưa thị giác, thính giác, xúc giác, vị giác và khứu giác.

- Chúng con giỏi quá. Cha khen chúng con.

Đây cha cắt nghĩa cho chúng con.

Chúng con thấy trong bài Tin Mừng hôm nay Chúa cho con người sử dụng tất cả các phương thế đó để kiếm chứng về Chúa.

Chúa cho các môn đệ XEM  thấy Chúa.(Thị giác)

Chúa nói và các môn đệ đã nghe thấy Chúa (Thính giác)

Chúa cho các môn đệ Rờ vào Chúa (Xúc giác)

Rồi Tin mừng bảo Vì mừng quá, các ông vẫn chưa tin và còn đang ngỡ ngàng, thì Người hỏi: “Ở đây anh em có gì ăn không?” Các ông đưa cho Người một khúc cá nướng. Người cầm lấy và ăn trước mặt các ông.Chúa ĂN trước mặt các môn đệ, ăn với cá các môn đệ đưa cho Chúa.(Vị giác)

Và cha chắc rằng khi được gần Chúa như thế. Các môn đệ sẽ ngửi thấy mùi người của Chúa. (Khứu giác). Gần đây cha thấy Đức Thánh cha Phanxicô hay nói với các người chăn chiên là họ phải có mùi chiên.

Thế là Chúa đã dùng đủ cách để cho các môn đệ kiểm chứng về con người của Ngài.

Chúa làm thế để họ tin: Tin rằng Chúa của họ đang sống. Cuộc sống của Chúa chỉ khác với cuộc sống của con người ở chỗ thân xác của Chúa không còn bị chi phối bởi định luật về thời gian và không gian, để từ đó một lúc Chúa có thế có mặt ở nhiều nơi như chúng ta đã thấy, nhất là trường hợp của Bí tích Thánh thể.

2. Cha hỏi chúng con, Chúa muốn điều gì sau khi Chúa làm thế?

Câu trả lời rất dễ. Chúng con hãy nghe Lời Chúa nói: "Chính anh em là chứng nhân của những điều này".

Các tông đồ của Chúa ngày xưa sau khi đã được gặp Chúa Phục sinh, các ngài đã lên đường làm chứng. Các ngài đã làm chứng bằng việc rao giảng, bằng cuộc sống và nhất là bằng cả cái chết nữa. Mười một tông đồ còn lại sau khi Chúa Phục sinh thì đã có 10 người chết để làm chứng cho Chúa rồi.

Ngày nay Chúa cũng muốn mọi người biết làm chứng cho Chúa như thế.

Chúng con hảy nghe câu chuyện này:

Một buổi họp mặt sống động được tổ chức trong một ngôi nhà thờ làng. Qua những buổi họp mặt, nhiều người đã được ơn giải thoát.

Một lần kia, sau khi giảng, vị linh mục nói:

- Ở đây có người nào gây ảnh hương nhất cho anh chị em trong việc trở thành một người Kitô hữu không? Có thể đó là bà mẹ, là người rao giảng, là giáo viên, là người hàng xóm của anh chị em. Tôi mong rằng bây giờ anh chị em sẽ đứng lên và tiến đến bắt tay người  nào có ảnh hương nhất đối với anh chị em trong việc chấp nhận Đức Kitô như là Đấng Cứu Độ của mình.

Ngồi bên phải vị linh mục là một bà cụ đã ngoài 75 tuổi. Bà cụ chưa bao giờ nói trước công chúng. Bà cũng không phải là một nhà giảng thuyết, hoặc một người làm việc trong nhà thờ, bà cụ chỉ là một người mẹ, một người vợ Công giáo đầy lòng tin, hết lòng tận tụy với bổn phận hằng ngày mà thôi .

Thế mà cả một chuỗi dài người cứ nối tiếp nhau tiến đến bắt tay cụ, họ nói:

- Cuộc sống âm thầm, tận tụy, đầy lòng tin của cụ, những hành động và chứng từ của cụ đối với Đức Kitô đã đưa dẫn chúng tôi đến với Đức Kitô Đấng Cứu Dộ. 

Thật là một đời sống tươi đẹp, thánh thiện, mà nhờ đó qua bao năm tháng, người phụ nữ Công giáo này đã đưa nhiều người đến với Đấng Cứu Độ.

Phần chúng con, chúng con có thể làm chứng không?

Chắc là có chứ.

Một ngày Chủ nhật nọ, có một người đàn ông đã từng sống một đời sống vô cùng lạnh nhạt, khô khan về việc đạo. Tình cờ ông đi ngang qua nhà thờ giáo xứ Churning, ông gặp một cô bé đang vào nhà thờ với các em nhỏ khác. Ông dừng lại quan sát thái độ tử tế khác lạ của cô và ông đã theo cô vào nhà thờ lúc nào không hay. Trong nhà nguyện chật chội và nghèo nàn đó, ông thấy cô ngoan ngoãn quì xuống đất, chắp tay ngước mắt nhìn Chúa Giêsu trong Nhà Tạm với tất cả lòng tin yêu cung kính như khi ta đến trước mặt người có chức tước đáng quí trọng. Tới lúc vị linh mục dâng thánh lễ, ông cũng quì gối để dễ bề quan sát thái độ của cô. Ông cảm động khi thấy gương mặt của cô tươi đẹp như người xuất thần với đức tin mạnh mẽ vào sự hiện diện của Chúa trong phép Thánh Thể. Cảm động, ông trở về nhà và từ đó ông ăn năn trở lại sống đời giáo hữu thật sốt sắng.

Cô bé đó chính là Laura Diconia. Có lẽ cô không nhận ra hiệu lực của lòng sốt sắng nơi mình, nhưng chính hành vi và lẽ sống của cô đã làm chứng cho đức tin và tình yêu đối với Chúa. Cử chỉ bên ngoài của cô tuy rất tầm thường và đơn sơ nhưng chính sự trịnh trong của tâm hồn và tình yêu sâu đậm của con tim đã mặc cho cô những cử chỉ bên ngoài một vẻ sâu xa khác thường khiến cho người ta cảm thấy ngay sự hiện diện của Chúa.

Chúng con cũng hãy làm chúng cho Chúa như thế.

Hãy sống thế nào để cho mọi người nhìn vào cuộc sống của chúng con mà biết chúng con đang tin vào Chúa Giêsu, một Chúa Giêsu đang sống như Chúa sống với các tông đồ của Chúa hôm nay. Làm được như thế là chúng con đạ làm chứng cho Chúa rồi. Amen.