Chúa Nhật III Thường Niên - Năm B
CHÚA GỌI CỘNG TÁC
Lm Giuse Đinh tất Quý

Thiếu nhi chúng con yẽu quí,

Chúng ta vừa nghe một đoạn Tin Mừng ngắn do thánh Marco ghi lại. Trong đoạn Tin Mừng này thánh Marco thuật lại cho chúng ta một việc rất quan trọng Chúa Giêsu đã làm khi bắt đầu cuộc đời công khai của Ngài. Cha muốn nói đến việc Chúa gọi những môn đệ đầu tiên.

Phải nói đây là một việc rất quan trọng. Có thể nói khi bắt đầu cuộc đời công khai rao giảng Tin Mừng, Chúa Giêsu đã nghĩ ngay đến việc đi tìm những người  cộng tác với mình. Hôm nay Chúa gọi những môn đệ đầu tiên, rồi sau này Chúa còn gọi thêm những người khác nữa để Chúa dạy dỗ, giáo dục họ thành những người cộng tác với Chúa. Chúa hy vọng họ sẽ có thể tiếp tục công việc của mình sau này khi Chúa không còn ở thế gian nữa.

A. Nhìn vào công việc Chúa làm đối với những môn đệ đầu tiên này, chúng ta thấy thật là lạ lùng. Chúng ta tự hỏi:

a. Những người này là ai mà Chúa lại gọi họ làm môn đệ Chúa vây?

Nhìn vào cuộc sống của họ cha thấy họ chỉ là những người bình thường như nhiều người khác trong xã hội. Họ không phải là những người giỏi giang nổi bật hơn nhiểu người: chẳng hạn như những người làm chính trị, những người có những tư tưởng mới lạ hay những người giầu có và có địa vị cao trong xã hội.

Họ không thuộc giới tư tế, hàng giáo phẩm hay một dòng dõi quí tộc nào.  

Họ chỉ là các ngư dân nghĩa là con người bình thường.

Đọc trong lịch sử của loài người chúng ta thấy chẳng hề có ai tin tưởng vào những con người bình thường như Chúa Giêsu.

Dường như Chúa Giêsu muốn nói với mọi người: “Hãy trao cho Tôi mười hai người tầm thường và với chừng ấy người, nếu họ tự hiến thân cho Tôi, Tôi sẽ thay đổi cả thế giới này”.

Bài học Chúa muốn nói với chúng ta: Đừng bao giờ chúng ta nghĩ quá nhiều về mình - xem mình là gì, nhưng hãy nghĩ đến những gì Chúa chúng ta sẽ trở thành theo ý muốn của Chúa.

b. Cha hỏi thêm chúng con: lúc Chúa Giêsu gọi thì họ đang làm gì.

Họ đang làm công việc hằng ngày của họ.

Họ đang đánh cá, vá lưới.

Trong Cựu Ước, Cựu Ước Chúa cũng làm thế với nhiều nhà tiên tri.

Amốt nói: “Tôi không phải là ngôn sứ, cũng chẳng phải là người thuộc nhóm ngôn sứ. Tôi chỉ là người chăn nuôi súc vật và chăm sóc cây sung. Chính Đức Chúa đã bắt tôi khi tôi đi theo sau đàn vật, và Đức Chúa đã truyền cho tôi: “Hãy đi tuyên sấm cho Israen dân Ta”(7,14-15).

Tiếng gọi của Chúa đến với một ai đó không phải chỉ xảy ra ở trong nhà Thiên Chúa, cũng không phải ở một nơi bí mật, nhưng là giữa lúc người ấy làm công việc hằng ngày của họ.

Hãy biết lắng nghe tiếng Chúa từng giây từng phút

Hãy cẩn trọng kẻo Chúa đi qua mà chúng ta không gặp được Ngài.

c. Tiếp theo chúng ta hãy xem Ngài đã gọi họ như thế nào.

Lời kêu gọi của Chúa là: “Hãy theo Ta”.

Vừa nghe, chúng ta thấy - xem ra như bốn ông này dường như bị thôi miên. Ngay khi nghe tiếng Chúa gọi là họ đã đứng lên đi theo ngay, không suy nghĩ, không tính toán.

Thật ra, bốn ông này chẳng xa lạ gì với Chúa Giêsu. Ít ra, hai người đã biết Chúa Giêsu tại Giuđêa với sự giới thiệu của Gioan Tẩy Giả.

Chúa Giêsu không hề nói với họ: “Ta có một hệ thống tư tưởng lốn muốn đầu tư vào các ngươi. Ta có một số triết thuyết muốn các ngươi suy nghĩ. Ta có một số chương trình, một số dự tính muốn được thảo luận với các ngươi”, ......nhưng Ngài phán: “Hãy theo Ta”.

Tất cả đều bắt đầu bằng một phản ứng của mỗi người đối với Chúa. Tất cả đều bắt đầu bằng một xúc động từ thâm tâm, làm phát sinh ra lòng trung thành không gì lay chuyển nổi. Họ đã theo Ngài cho đến chết.

Việc theo Chúa quả là một mầu nhiệm. Ngài có một sức hút lạ thường lôi kéo chúng ta về phía Ngài. Nếu chúng ta để cho Ngài lôi kéo chắc chắn cuộc đời của chúng ta sẽ trở nên tuyệt điệu.

d. Cuối cùng, chúng ta hãy xem Chúa đã bảo họ làm gì.  Ngài giao cho họ một nhiệm vụ.

Ngài không gọi để ban cho họ một đời sống dễ dãi, thoải mái. Nhưng Chúa gọi họ để phục vụ.

Chúa Giêsu đã gọi người ta theo Chúa không phải để cho họ sống một cách thụ động, chỉ biết đọc kinh cầu nguyện, hay chẳng làm gì cả. Ngài trao cho họ một nhiệm vụ mà họ phải giành cả đời sống để chu toàn. Họ phải làm việc một cách hăng say và cuối cùng có khi họ còn phải chết cho Chúa và cho cả đồng đồng loại. Họ phải sống siêu thoát, chẳng những không có lợi lộc trần thế gì cho riêng cho mình, mà còn phải hy sinh, phải hiến dâng tất cả cho Chúa và cho mọi người.

Chúng con hãy nghe lại lời Chúa: "Ta đến không phải để được kẻ hầu người hạ nhưng đến để phục vụ và làm giá cứu chuộc cho nhiều người."

B. Phần chúng ta hôm nay thì sao?

Thử hỏi hôm nay Chúa còn gọi người ta công tác với Ngài nữa không?

Câu trả lời là có: Chúa vẫn mời gọi và Ngài còn tiếp tục gọi.

Chúa muốn chọn và gọi cha, chọn và gọi mọi người kể cả chúng con để cùng với Chúa tiếp tục công việc Ngài còn để lại. Đó là làm cho Tin Mừng Tình thương của Chúa được lan toả đến mọi người để mọi người cảm thấy cuộc đời mình có hạnh phúc vì được Chúa yêu thương.

Cha muốn chúng con nghe câu chuyện này:

Ngày kia có một cụ già, thật già, già đến nỗi cụ không thể nhớ những ngày tuổi trẻ của cụ nữa. Hình như cụ thực sự chưa hề biết tuổi trẻ là gì. Trong đời sống của cụ, cụ chưa hề biết suy nghĩ, cũng không biết khóc. Không gì trên trần gian này có thể làm cho cụ ngạc nhiên hoặc cụ phật lòng. Cụ sống những ngày lặng lẽ trôi qua một cách buồn nản và nhàn rỗi bên trong một cái lều nhỏ dựng ở đầu làng. Cụ thường nhìn mọi sự với cặp mắt đầy dửng dưng. Tuy nhiên, những người trong làng lại kính trọng cụ như người khôn ngoan và thường đến xin cụ những lời khuyên bảo.

Thanh niên trong làng hỏi cụ: phải làm gì để được hạnh phúc?

Cụ đáp:

- Hạnh phúc chỉ là phát minh của người khờ dại.

Cả những người có tâm hồn cao thượng, có thiện chí muốn phục vụ người khác cũng dừng bước hỏi cụ:

- Phải làm cách nào để hiến thân phục vụ cho mọi người?

Cụ trả lời:

- Hiến thân phục vụ cho người khác chỉ là một việc điên rồ vô ích.

 Một phụ huynh đến hỏi:

- Phải làm thế nào để giáo dục con cái đi để chúng biết đi trên đường thánh thiện?

Cụ trả lời cách mỉa mai:

- Con cái chẳng khác gì như con rắn độc, phải coi chừng khỏi bị rắn cắn.

Ngày này qua ngày khác, những lời khuyên bảo đầy vẻ bi quan của cụ như những mũi thuốc độc ngấm vào tâm trí mọi người già trẻ trong làng. Đời sống của dân làng bị chôn vùi trong bầu khí bi quan nghẹt thở đó. Thế rồi, một Thiên Chúa đoái nhìn tới cụ với cặp mắt đầy thương xót và thầm nhủ

- Thật là tội nghiệp cho cụ già suốt đời không được ai yêu thương

Rồi Chúa gọi một em bé đến và bảo:

- Hãy đi đến tặng cho cụ già một cái hôn đầy tình thương.

Em bé vui vẻ chạy đến túp lều xiêu vẹo ở đầu làng, ôm cổ cụ già và đặt lên má cụ một cái hôn đầy âu yếm. Lần đầu tiên trong đời, cụ già thấy cảm thấy xúc động. Nụ hôn hồn nhiên của em bé đã làm cho tâm hồn chai đá và dửng dưng của cụ rung lên. Trong chốc lát, mắt cụ bỗng sáng lên và thay đổi cái nhìn về mọi sự. Sau cùng, cụ đã cảm nghiệm được thề nào là niềm vui, hạnh phúc và thế nào là lạc quan. Với niềm vui sướng đó, cụ già tắt thở trong nụ cười và ánh mắt còn hướng về em bé đã ban tặng cụ nụ hôn, nụ hôn có sức biến đổi đời sống cụ. Amen.