Chúa Nhật II Mùa Chay - Năm C

ĐAU KHỔ VÀ VINH QUANG

Giacôbê Phạm Văn Phượng op

Trong truyền thống Kinh Thánh cũng như trong hầu hết các tôn giáo, núi cao thường được xem như là nơi gặp gỡ giữa trời và đất, giữa thần linh và con người. Vì thế, chúng ta thấy hầu hết những mặc khải quan trọng trong Kinh Thánh đều diễn ra trên núi cao. Chẳng hạn, ông Mô-sê đã được kêu mời lên núi Si-nai để gặp gỡ Thiên Chúa và đón nhận lề luật cho dân riêng, ông Ê-li-a đã dòng dã 40 đêm ngày lên núi Hô-rép để gặp Chúa, ông Ê-li-sa cũng lên núi Các-men để gặp Chúa, và Chúa Giê-su cũng khởi sự đời sống công khai bằng 40 đêm ngày chay tịnh trên núi cao, rồi trong 3 năm sứ vụ, Ngài vẫn thường lặng lẽ một mình lên núi để cầu nguyện.

Trong bài Tin Mừng hôm nay, chúng ta thấy Chúa Giê-su cũng đưa 3 môn đệ thân tín nhất lên núi Ta-bo để tỏ vinh quang của Ngài. Từ trên núi cao, các ông đã nhận ra được con người và sứ mạng của Chúa, các ông thấy vinh quang của Ngài như một lời hứa được thực hiện, như thành tựu của một sứ mệnh, như đích điểm của một con đường, con đường thập giá dẫn đến vinh quang.

Thế nhưng người ta không lên núi cao để ở lại đó mà là để nhìn rõ hơn con đường phải đi. Đối với Chúa Giê-su, con đường đó chính là cái chết đang chờ đợi Ngài, và Ngài đã xuống núi để giáp mặt với cuộc đời, để tiếp tục hành trình xuyên qua khổ nạn và cái chết thập giá. Từ trên núi cao, Chúa Giê-su cũng muốn đưa các môn đệ thân tín trở lại với cuộc đời, trở lại với những thử thách, chống đối, nói tắt là đau khổ, đang chờ đợi trước mắt.

Trong hành trình đức tin, cũng có những giây phút chúng ta được đưa lên núi cao để gặp Chúa : núi cao của thánh lễ, của khung cảnh đạo đức; núi cao của những giờ phút dành cho việc cầu nguyện. Nhưng chúng ta không lên núi để ở đó mãi mà là để trở lại với cuộc đời với muôn thử thách, đắng cay... Chấp nhận cuộc sống với tinh thần lạc quan, chấp nhận chiến đấu mà không buông xuôi bỏ cuộc, sống như thế là tiếp tục con đường Chúa Giê-su đã đi qua. Chấp nhận những người anh em chúng ta gặp trên đường đi, chấp nhận những khác biệt, những bất toàn của người anh em cùng đồng hành. Sống như thế là dõi bước theo đường Chúa đã đi qua.

Chúng ta cũng nhận ra một điều khác nữa, đó là cuộc sống ở trần gian này lúc nào cũng có đau khổ. Vậy điều quan trọng không phải là tránh đau khổ mà chính là cách thức chúng ta đáp lại chúng, cách thức chúng ta xử lý chúng. Nếu chúng ta chán nản, buông xuôi, thất vọng thì đau khổ càng đè nặng trên chúng ta, ngược lại, nếu chúng ta bắt chước Chúa Giê-su can đảm cúi xuống nâng chúng lên, thì chúng ta sẽ biến chúng thành năng lực tích cực, thành nguồn ban sức sống. Bởi vì chính những đau khổ ấy sẽ biến đổi chúng ta thành người tốt hơn, nhiệt tình hơn, khiêm tốn hơn, biết từ tâm hơn và biết thông cảm kẻ khác hơn. Để sống được như thế, đòi hỏi chúng ta phải có đức tin, bởi vì đức tin như con mắt thần hướng chúng ta đến một cách sống bình an, phó thác, nhìn đau khổ và cái chết như những phương tiện dẫn đến vinh quang.

Thực vậy, đức tin giúp chúng ta sẵn sàng đón nhận đau khổ, vững lòng khi gặp đau khổ và chiến thắng đau khổ để đạt tới một mục đích cao đẹp hơn. Cụ thể, trong bài Tin Mừng hôm nay, khi thấy các môn đệ quá sợ đau khổ, không muốn chấp nhận cuộc khổ nạn của Chúa, nên Chúa đã hé mở vinh quang của nước Thiên Chúa để hun đúc cho các ông một niềm tin, một hy vọng để sống. Một đức tin mà Chúa đòi hỏi các ông phải có nếu muốn dự phần vinh quang với Ngài. Như thế, có thể nói, đức tin là nhân và vinh quang là quả, giúp chúng ta nhận chân giá trị mọi đau khổ trên trần gian này, để từ đó chúng ta can đảm, sáng suốt đón nhận và giải quyết mọi thử thách đến trong đời sống hằng ngày.

Có một câu nói diễn đạt kinh nghiệm sống đạo, sống niềm tin trong đau khổ thật sâu xa, đó là “khi Thiên Chúa đóng cửa chính thì Ngài mở ra cửa sổ”. Thiên Chúa đóng cửa chính là khi chúng ta gặp thử thách, đau khổ, không còn có thể nhìn thấy ánh sáng, sự hiện diện đầy quan phòng của Thiên Chúa. Đó là khi Thiên Chúa xem ra như bỏ rơi, mặc chúng ta đương đầu với thử thách, khó khăn. Lúc đó chúng ta cần nhớ : Thiên Chúa, Ngài sẽ mở ra cửa sổ, mở ra một lối thoát, một giải đáp, một hướng đi mới cho cuộc đời chúng ta.

Chẳng hạn, Thiên Chúa đóng cửa chính trong cuộc đời chúng ta, khi chúng ta trải qua cơn bệnh nặng, thì Ngài lại mở ra cửa sổ, cho chúng ta gặp thầy gặp thuốc để chữa lành. Thiên Chúa đóng cửa chính khi chúng ta bị mất mát, thua thiệt, nhưng Ngài lại mở ra cửa sổ khi cho chúng ta gặp được những tâm hồn quảng đại sẵn sàng giúp chúng ta bắt đầu lại cuộc đời.

Thiên Chúa đóng cửa chính nhiều lần trong cuộc đời mỗi người, nhưng đồng thời Ngài cũng mở ra những cửa sổ để hướng chúng ta đến một điều tốt đẹp hơn mà trước đó chúng ta không ngờ. Những kinh nghiệm đau thương, tiêu cực mà chúng ta gặp phải trong cuộc đời, đôi khi đó là tiếng nói của Thiên Chúa để mời gọi chúng ta bước ra khỏi một hoàn cảnh không tốt đẹp, để chuẩn bị chúng ta sẵn sàng hơn đón nhận những hồng ân mới. Vì thế, khi gặp thử thách, đau khổ, chúng ta đừng bao giờ chán nản, thất vọng, nhưng hãy tin tưởng và cầu nguyện, càng phải cầu nguyện nhiều hơn bình thường, để xin thêm đức tin và kiên nhẫn. Tin tưởng và kiên nhẫn, vì khi Thiên Chúa đóng cửa chính, Ngài sẽ mở ra cửa sổ.