Chúa Nhật XXX  thường niên - Năm A
HÃY SỐNG YÊU THƯƠNG
 Lm Giuse Đinh tất Quý 

"Ngươi phải yêu mến Ðức Chúa,

Thiên Chúa của ngươi, hết lòng, hết linh hồn và hết trí khôn ngươi

và ngươi phải yêu người thân cận như chính mình.(Mt 22,37-39)

 

Chúng con thân mến!

Lời Chúa chúng con vừa nghe nói về luật yêu thương.

Ai trong chúng con trong nhà có máy vi tính, chúng con giờ tay lên cho cha coi.

Chúng con sử dụng mày vi tính bao giờ chưa?

Ai trong chúng con đã vào trang mạng Google giơ tay cho coi. Google là một trang mạng tuyệt vời. Chúng con thử vào trang mạng Google rồi chúng con thử đánh vào hộp tìm kiếm từ tình yêu xem nó cho kết quả như thế nào. Ngày hôm nay 22 tháng 10 năm 2017 cha vào thử trong vòng 0,51 giây máy cho cha kết quả khoảng từ tình yêu đã được sử dụng đến 55.700.000 lần. Tiếng Anh Love khoảng 7.970.000.000 lần. Nếu tìm kiếm thêm một chút thì cha thấy Vàng có khoảng 151.000.000 kết quả (Gold: khoảng 3.210.000.000 (1,03 giây),  và tiền thì được khoảng 220.000.000 kết quả trong vòng 0,57 giây (money 2.750.000.000 kết quả (0,55 giây)

Như vậy thì cha thấy từ tình yêu đối với người Việt mình thì không bằng vàng và tiền. Nhưng với người ngoại quốc thì từ Love được nhiều người quan tâm hơn, con số lên đến 7.970.000.000  kết qu, nhiều hơn cả Gold và Money.

Tại sao lại có sự khác biệt như thế chúng con?

Theo cha thì có lẽ những người Tây phương đã giầu có nên họ cần love hơn là Gold money. Còn người Việt chúng ta vì còn phải sống nghèo nên vẫn còn luẩn quẩn với những gì cụ thế nhất là tiền và vàng.

Hôm nay nhân có câu hỏi của một người Luật sĩ: "Thưa Thầy, trong các giới răn, giới răn nào là quan trọng nhất?"(Mt  22,36), Chúa Giêsu đã trả lời ngay: "Ngươi phải yêu mến Ðức Chúa, Thiên Chúa của ngươi, hết lòng, hết linh hồn và hết trí khôn ngươi. Ðó là điều răn lớn nhất và điều răn đứng đầu. Còn điều răn thứ hai, cũng giống điều răn ấy, là ngươi phải yêu người thân cận như chính mình.  Tất cả Luật Môisê và các sách ngôn sứ đều tùy thuộc vào hai điều răn ấy"(Mt 22,37-40).

Luật yêu thương của Chúa gồm hai vế: Thứ nhất là mến Chúa. Thứ hai là yêu người.

1. Trước hết là mến Chúa. Tại sao vậy? Tại vì Thiên Chúa là Chúa của mọi loài. Ngài dựng nên và là Chúa yêu thương mọi loài. Thiên Chúa còn là chủ tể, là đấng duy nhất cao cả, không ai có thể sánh bằng. Ngài là nguồn mạch sự sống và là mục đích của muôn loài muôn vật. Vũ trụ chỉ tồn tại trong Ngài. Vì thế ta phải yêu mến Ngài trên hết mọi sự.

Nhưng thử hỏi làm sao mà biết được Chúa yêu thương? Cha kể cho chúng con một thí dụ.

Chúng con hãy đặt tay lên ngực của chúng con xem, đặt và chỗ trái tim. Trái tim người bình thường đập 72 lần/phút tức 103.680 lần trong 1 ngày.

Mỗi lần tim đập, nó bơm được 0,143 lít máu đi khắp cơ thể, tức là một phút nó bơm được 10 lít máu, 1 giờ được 615 lít, 1 ngày được 14.725 lít máu.

Nếu trái tim không làm việc thì chúng con có sống được không? Cha hỏi ai làm cho trái tim làm việc không ngừng nghỉ vậy? Làm việc suốt cả ngày lẫn đêm không nghỉ ngơi một tí nào. Lạ thật! Ai làm vậy chúng con?

Rồi chúng con đưa tay lên thử bịt mũi lại xem sao. Chúng con thấy gì? Ồ! không được thở! Không được thở thì sao? "Tịch" là chết chứ làm sao.

Bình thường chúng con thở 23.000 lần một ngày, hít vào khoảng 12.000 lít không khí,  khoảng 2400 lít oxy. 12.000 lít không khí! Chúng con đã thấy cái thùng phuy bao giờ chưa? Mỗi thùng phung chứa được 200 lít. Như vậy 12.000 lít là 60 thùng phuy không khí mỗi ngày. Cha hỏi chúng con ai cho mình không khí để mình thở vậy. 60 thùng phuy chứ đâu phải ít. Chúng con đã thấy mấy người kiệt sức người ta phải thờ bằng oxy chưa. Cha không biết giá mỗi bình oxy như vậy là bao nhiêu. Nếu mỗi ngày chúng con phải bỏ tiền ra mua 2400 lít tức là 12 thùng phuy oxy để thở thì chắc là không chịu nổi. Vậy cha thử hỏi ai cho chúng ta mỗi ngày 12.000 lít hay 60 thùng phuy không khí trong đó có 2400 lít oxy để thở vậy? Gia đình chúng con đã bao giờ phải bỏ tiền ra mua không khí để thở chưa? Không có không khí để thở, chỉ trong vòng 6-7 phút mình tiêu đời rồi! Ai cho vậy chúng con?

- Chúa cho.

Chúa chẳng bắt chúng ta trả một xu nào!

Tại sao Chúa cho như thế? Vì Chúa thương.

Chúng con hãy nghe thêm một  câu chuyện nữa.

Chuyện kể rằng một hôm kia có chàng thanh niên vào rừng đốn củi. Đến trưa nhọc mệt, anh ta nằm nghỉ dưới gốc một cây đa cổ thụ, nhìn lên cành lá rườm rà, song quả đa nhỏ xíu. Anh nghĩ sao cây thì khổng lồ mà trái nó thì nhỏ xíu. Tôi mà là ông Trời, tôi cho nó mang trái lớn như trái bí và lá to như lá chuối, như thế mới cân xứng. Trong lúc đó thì thân cây bí yếu ớt mà phải mang trái lớn, cây thuốc không cứng rắn mà phải mang lá to như tấm phên. Quả ông Trời thiếu khôn ngoan! Hay là không có ông Trời, mọi vật đo ngẫu nhiên mà có chăng?

Miên man nghĩ như vậy, anh thiếp ngủ lúc nào không hay. Đang lúc ngủ say, một cơn gió lớn thổi mạnh làm rớt xuống giữa sống mũi anh một quả đa. Anh giật mình thức giấc, vừa xít xoa vừa nghĩ:

-  May quá! Phải chi trái đa lớn như trái bí thì kể như bữa nay ta tận số rồi! Hèn chi người ta nói: Trái dừa rớt bao giờ cũng tránh người!

Chúa còn yêu thương chúng ta bằng sự quan phòng của Người nữa'

Hãy biết cảm tạ Thiên Chúa và yêu thương Người luôn luôn.

2. Tiếp đến là yêu người. Chúa bảo: “Yêu người như chính mình”.

Ta nói yêu mến Thiên Chúa, điều đó khó mà biết được, nên Thiên Chúa đã ràng buộc điều răn mến Chúa vào điều răn yêu người. Yêu người là bằng chứng yêu mến Chúa. Như vậy mến Chúa yêu người chỉ là hai khía cạnh của cùng một giới răn.

Tình yêu đối với mọi người cho chúng ta thấy tình yêu đối của mình đối với Thiên Chúa. Thánh Gioan Tông đồ đã nói: “Nếu ai nói: Tôi yêu mến Thiên Chúa mà lại ghét anh em mình, người ấy là kẻ nói dối; vì ai không yêu thương người anh em mà họ trông thấy, thì không thể yêu mến Thiên Chúa mà họ không trông thấy. Đây là điều răn mà chúng ta nhận được từ nơi Người: Ai yêu mến Thiên Chúa, thì cũng yêu thương anh em mình” (1Ga 4,20-21).

Một vị vua không có con nối dõi ngai vàng, nên cho truyền rao khắp nước mời gọi những người đàn ông ưu tú đến để ngài chọn. Ngài đưa ra tiêu chuẩn là kẻ ấy phải có lòng “mến Chúa yêu người”.

Một thanh niên thấy mình có điều kiện nhưng khổ nỗi anh quá nghèo đến mức không có áo quần tươm tất, cũng chẳng có tiền mua sắm thức ăn để đi dự thi. Anh cầu xin Chúa giúp anh. Và sau đó anh đi ăn mày được quần áo và lương thực cần thiết.

Khi đến gần cung điện đức vua, anh mệt mỏi quá nên ngồi nghỉ. Ngay lúc đó anh trông thấy một ông lão ăn xin nghèo. Ông chìa tay xin anh:

- Tôi đói và lạnh quá! Xin cậu thương . . .

Anh nhìn ông lão, lòng vô cùng xúc động. Anh liền cởi chiếc áo lành lặn của anh đổi lấy tấm áo rách tả tơi của cụ, trao cho cụ phần lương thực dự trữ cho chuyến trở về của mình.

Và anh đi vào đền vua. Vừa đến trước mặt vua, anh cúi đầu sâu chào ngài. Khi ngước mắt lên, anh không thể tin nổi mắt anh. Anh thốt lên:

- Thế ra bệ hạ là lão ăn mày lúc nãy?

- Đúng vậy.

Anh ta ngạc nhiên hỏi:

- Sao bệ hạ làm thế ?

- Vì trẫm muốn thử xem ngươi có thật lòng “mến Chúa yêu người” không.

Xin Chúa cho chúng ta biết sống luật yêu thương của Chúa để chúng ta được xứng đáng với tình yêu Chúa dành cho chúng ta mỗi ngày.

Chúng con hãy sống yêu thương như Chúa dạy, chúng con sẽ thấy mình hạnh phúc.