Chúa Nhật V Phục Sinh
CON ĐƯỜNG BÌNH AN
PM. Cao Huy Hoàng

Nếu giờ nầy bạn và tôi có mặt tại Bệnh Viện Chợ Rẫy, hay một bệnh viện nào đó -nhất là Viện Tim - với người thân sắp vào ca phẩu thuật, thì hẳn chúng ta sẽ hiểu ra thế nào là trạng thái xao xuyến. Và có thể hiểu sâu sắc hơn, nếu ta ôn lại những kỷ niệm xao xuyến cuối đời của Cha Mẹ trước lúc sinh thì. Dù có hời hợt cách mấy, có nhất thời cách mấy, ta cũng có ít là một lần xao xuyến. Xao xuyến giữa cái “mất” và “còn” hiện lên rõ nét trên mỗi khuôn mặt, nhất là người đối diện với nguy cơ không còn hiện hữu và những người trong cuộc. Có biết bao người lại xao xuyến quanh năm trong tình trạng bất an vì sống chung với bệnh, không biết lúc nào sẽ ra đi và có thanh thản ra đi không; bất an vì sống chung với nợ, không biết lệnh thu hồi của chủ nợ đến lúc nào, và liệu họ có vui lòng cho khất nợ hay dày vò đay nghiến dẫn đến nỗi thất vọng ê chề; bất an vì một quá khứ đầy bất công, bất chính trong đời sống kinh tế, đời sống xã hội và nhất là đời sống hôn nhân gia đình… Bất an vì tương lai trước mặt mịt mờ không thể định hướng được,do cuộc sống hiện tại mất căn bản - bấp bênh chao đảo từ niềm tin, đạo đức, đến văn hóa, kinh tế, hòa bình, tự do, hạnh phúc…Vâng, cuộc sống này luôn là những ngày bất an và xao xuyến.

Chúa Giêsu cũng đã hơn một lần xao xuyến trước cái chết của Lazaro (Ga 11,33), và trước cuộc thương khó của mình: “Bây giờ, tâm hồn Thầy xao xuyến! Thầy biết nói gì đây? Lạy Cha, xin cứu con khỏi giờ này, nhưng chính vì giờ nầy mà con đã đến. Lạy Cha, xin tôn vinh danh Cha” (Ga 12,27-28a). Viết đến đây, tôi muốn dừng lại để nhớ đến một trường hợp xin cầu nguyện cho ca mổ nguy hiểm 8g30 sáng hôm nay và để thưa với Chúa Giêsu rằng: lạy Chúa, chính giờ nầy đây, có biết bao người đang xao xuyến, trong đó có cô L, những người thân của gia đình cô trước ca phẩu thuật khó khăn và nguy hiểm. Xin Chúa ban cho họ niềm tin tưởng tuyệt đối vào tình thương của Chúa, và xin tôn vinh danh Chúa đến muôn đời.

Những tưởng khi Chúa Giêsu biết  trước cái chết của mình, thì “người xao xuyến nhất” phải là chính Người chứ chưa phải là các tông đồ; và những tưởng các tông đồ sẽ là những người an ủi Người, nhưng không, điều ngược lại đã xảy ra trong trình thuật tin mừng hôm nay: Chúa Giêsu bảo Lòng anh em đừng xao xuyến! Hãy tin vào Thiên Chúa và tin vào Thầy. Trong nhà Cha của Thầy, có nhiều chỗ ở; nếu không, Thầy đã nói với anh em rồi, vì Thầy đi dọn chỗ cho anh em. Nếu Thầy đi dọn chỗ cho anh em, thì Thầy sẽ trở lại và đem anh em về với Thầy, để Thầy ở đâu, anh em cũng ở đó. Và Thầy đi đâu, thì anh em biết đường rồi” (Ga 14,1). Chúa Giêsu có thể vượt qua, chiến thắng, xóa tan sự xao xuyến tự nhiên nơi bản chất con người vì niềm tin và tình yêu của mình đối với Chúa Cha. Niềm tin tưởng nơi Thiên Chúa Cha và tình yêu dành cho Cha luôn là động lực của mọi quyết định của Ngài. Vì tình yêu dành cho Cha, Ngài vui lòng làm theo ý Cha, trong đó, có ý yêu thương nhân loại tội lỗi, như Cha đã yêu. Sự tin tưởng và gắn bó mật thiết với Cha đã làm nên bao điều kỳ diệu cho nhân loại. Điều kỳ diệu vô địch là sự bình-an-của-Thiên-Chúa mà Chúa Giêsu mang lại cho con người biết tin tưởng phó thác hoàn toàn vào Thiên Chúa và vào Chúa Giêsu.

Anh HXT, cựu chủng sinh Làng Sông Qui Nhơn, đang bại liệt và cũng đang là Giám Đốc một Công Ty ở Vũng Tàu đã nhiều lần khóc ngon lành như một em bé khi tâm sự với tôi qua điện thoại, khóc vì sung sướng: “Hoàng ơi, tin tưởng vào Thiên Chúa giàu lòng xót thương, qua khổ nạn của Chúa Giêsu, anh sung sướng lắm, anh thanh thản lắm, anh không cảm thấy cô đơn buồn phiền gì cả. Việc gì anh nói, anh làm, anh đều hỏi ý kiến của Chúa cả. và anh thật hạnh phúc. Đôi lúc sự bất tín cám dỗ anh, nhưng không được đâu em ạ. Chúa ở bên anh, Chúa đang ở trong anh” (điện thoại trước 3 giờ chiều, Chúa Nhật kính Lòng Thương Xót Chúa).

“Tin vào Thiên Chúa và tin vào Chúa Giêsu” là một nguyên lý cơ bản của đời sống tín hữu. Tin vào Thiên Chúa mà không tin vào Chúa Giêsu là một đức tin mơ hồ, vì nếu không có mạc khải của chính Con Thiên Chúa thì loài người hoàn toàn ngu muội về Thiên Chúa và bản chất nội tại của Ngài. Chúa Giêsu biết rõ sứ mạng mạc khải của mình về Thiên Chúa Cha, nên Ngài nói “Chính Thầy là con đường, là sự thật và là sự sống. Không ai đến được với Cha mà không qua Thầy”(Ga 14,6).

Chúa Giêsu là con đường, con đường từ trời xuống đất và con đường từ đất lên trời, con đường từ sự chí thánh của Thiên Chúa xuống phàm tục tội lỗi và con đường từ phạm tục tội lỗi lên sự chí thánh của Thiên Chúa. Con đường từ cõi bình an tuyệt đối của Thiên Chúa xuống đến chốn bất an của nhân loại và con đường từ chốn bất an của nhân loại lên cõi bình an tuyệt đối thường hằng của Thiên Chúa…. Không có con đường nào khác. Vì chỉ có con đường nầy phản ảnh Sự Thật bất biến và Sự Sống vĩnh cửu của Thiên Chúa. Tất cả mọi nẻo đường không phải từ trên trời nối xuống đều không bảo đảm sự thật và sự sống, nếu không nói là ẩn chứa sự giả dối, gian tà và sự chết. Con đường sự thật và sự sống ấy được thể hiện qua chính con người Chúa Giêsu- cuộc sống và lời rao giảng, giáo lý của Ngài. Như vậy, chỉ có tin vào Chúa Giêsu, theo gương cuộc sống của Ngài và làm theo lời Ngài dạy thì mới có thể đến được với Thiên Chúa sự thật và sự sống, thì mới có thể tìm được một bình an của Thiên Chúa trong đời sống gian trần.

Chúa Giêsu biết sự bất an trong cuộc đời là hậu quả của tội lỗi-việc loại trừ sự can thiệp của Thiên Chúa khỏi đời sống con người, Ngài đã mở đầu con đường sự thật sự sống ấy bằng lời mời gọi con người cần có cảm thức về tội và hậu quả của nó “Anh em hãy sám hối và tin vào tin mừng”(Mc1,15).

Chúa Giêsu đã mở con đường bình an ấy. “Ngôi Lời Thiên Chúa làm con người để con người được trở nên làm con Chúa. Đó phải chăng nhắn gửi Kitô hữu Công Giáo rằng: Thiên Chúa đã bước trước để mở lối cho con người bước về. Kitô hữu Công Giáo phải có cảm thức về tội để bước theo Chúa Giêsu, bước trước người khác, để dẫn lối cho người khác bước về vớí Thiên Chúa là Cha. Đứa con hoang chỗi dậy mà về cùng Cha nó (Lc 15,11) đó là thái độ đúng đắn, bởi ý nghĩ đúng đắn” (Lm. Phê-rô Khổng Văn Giám, loạt bài “Kitô Hữu Công Giáo là ai”). Từ cảm thức tội lỗi, con đường Chúa Giêsu đưa ta đến việc noi gương sống và làm việc của Người theo Lời Người dạy và dẫn ta vào cõi bình an khi ta được qua Chúa Giêsu mà kết hiệp với Thiên Chúa Cha Chí Thánh để có thể nói rằng “Kitô Hữu Công Giáo là Thánh”

Như vậy Chúa Giêsu hoàn toàn có lý khi Ngài cũng đang nói với chúng ta rằng “Các con đừng xao xuyến, hãy tin vào Thiên Chúa và Tin vào Thầy”. Trước những bất an của cuộc đời, những cảnh mất-còn tang thương, những phiền muộn sầu đau đời người không tránh khỏi, Ngài không an ủi suông, cho qua chuyện, nhưng Ngài đã tận tình giao cho chúng ta một chìa khóa bình an đó là tin tưởng vào Ngài “là con đường, là sự thật, là sự sống” đến từ sự thật và sự sống của Thiên Chúa Cha, để đưa chúng ta về cõi bình an của Thiên Chúa.

Tôi chợt nhớ bài hát của Cha Jm.Thích đã viết từ lâu lắm rồi, mà cả anh em Hướng Đạo, không phân biệt tôn giáo, có cả Thanh Niên Cộng Sản Hồ Chí Minh vẫn thường hát trong các buổi sinh hoạt: “Anh em chúng ta chung một ĐƯỜNG lên. Chung một ĐƯỜNG lên đến nơi NGUỒN THẬT. Nguồn thật  là đây SỨC SỐNG VÔ BIÊN. Sống vô biên là SỐNG CÙNG TẠO VẬT”. Tôi muốn hiểu hai ca từ “Tạo Vật” ấy chính là Thiên Chúa.

Nguyện xin Chúa cho chúng con bình an thật là được sống theo Con Đường, Sự Thật, Sự Sống Thánh Thiện, sống chính sự sống của Chúa Giêsu, để được sự sống của Thiên Chúa Cha; nhờ đó, cuộc sống Kitô Hữu Công Giáo của chúng con luôn là một cuộc sống đầy hoan lạc thánh thiện như khát vọng của Thiên Chúa chí thánh. A men.