Chuyên Đề An Táng
 
 

LỄ GIỖ

1. Cái chết làm chúng ta hoá ra trơ trụi.

Đến giờ chết mới hay chức quyền, danh vọng đời này giả trá.

Philipphê II là vua Iphanho, khi gần chết, gọi Hoàng thái Tử đến trước mặt, đoạn cởi long bào ra chỉ vào ngực mình đầy giòi bọ cắn rúc nhức nhối: “Hoàng thái Tử con ơi, hãy xem đây để biết thân phận người đời chết ra thế nào, và mọi sự sang trọng thế gian này đến lúc cùng là thế nào”.

Ông Thêôđorê giải thích: Sự chết chẳng vị của cải, không nể chức quyền. Đứa quần rách áo ôm, hay Đấng đai mang cẩm bào thảy đều nên mồi cho giòi bọ rúc rỉa thối tha như nhau. Vậy mọi người, đến khi chết, dầu cho là Đấng làm Vua cũng chẳng đem theo được vật gì xuống huyệt, phải bỏ mọi sự sang trọng vinh hiển nơi giường mình tắt thở, như lời Ca vịnh: “Khi chết chẳng lấy được gì đi hết ; sự sang trọng cũng chẳng theo mình được xuống mồ” (Tv 48, 18).

Cái chết làm chúng ta hoá ra trơ trụi. Chết là sự bóc lột tàn nhẫn nhất. Lúc ấy, lòng con người chẳng còn ham hố chi những sự ở đời, dù là vợ con, công danh, sự nghiệp, tiền của.

Kẻ vô tín, không tin ở đời sau, thấy cái chết là sự chấm tận phũ phàng. Như lời Thánh Kinh: “Đối với mắt người đời, chết là như đi vào cõi tiêu diệt”.

Thánh Antoine kể rằng lúc Hoàng Đế Alexandre Cả băng hà, có một quân tử kia la lên: “Kìa người hôm qua đạp đất dưới chân, nay bị đất vùi lên mình. Hôm qua cả bầu trời không phỉ tình, nay bảy tấc đất đã đủ dư ; hôm qua là đại tướng có vô số binh lính, trị khắp thiên hạ, nay chỉ có mấy âm công khiêng đi vùi lấp dưới mồ. Thôi, hãy nghe Lời Chúa phán: “Hỡi con người, thân con chỉ là một nắm bụi tro, còn khoe khoang nỗi chi?” (Hc 10, 9).

Sao cuộc sống cứ mãi dốc tâm dốc lực mua công danh, sự nghiệp chốn đời này. Chết đến, mọi sự chẳng còn, mọi mưu mô toan tính đều hỏng mất hết, như lời Thánh Kinh: “Đến ngày ấy, mọi sự đo lường đều trật cả” (Tv 15, 4).

2. Hãy sống lành để chết lành, vì mọi việc lành sẽ theo ta về đời sau.

Thánh Phaolô tu rừng, đánh dẹp xác thịt 60 năm trong hang núi. Đến giờ chết được êm ái hơn Hoàng đế Cicéron thống trị Lamã.

Thánh Phêlixê tu dòng khó khăn, cả đời hãm mình ép xác hèn hạ cực khổ, đến giờ giã từ thế gian, được an nhàn khôn xiết. Trong khi Henri VIII là vua nước Anh, trót đời ngự ngai vàng bệ ngọc sang trọng lẫy lừng, đến giờ chết khốn cực vô cùng.

Vậy để chết lành, ngay từ bây giờ ở đời này, phải tập từ bỏ. Từ bỏ tội lỗi, đam mê xác thịt, quyền lực danh vọng, địa vị. Sự từ bỏ ấy được Thánh Phaolô ví là có vợ hãy ở như không có, có của sống như không có gì.

Phải luyện tập từ bỏ để ra đi được bình an, không nuối tiếc. Chỉ có ân phúc việc lành mới theo ta về đời sau.

Hãy sống bác ái phục vụ Chúa trong tha nhân. Mt 25 nói rằng giờ chết Chúa sẽ hạch hỏi, thẩm xét chúng ta về các việc lành, việc bác ái đối với anh em. Coi đó là làm cho chính Chúa : “Xưa Ta đói các ngươi đã cho ăn, Ta khát các ngươi đã cho uống, Ta mình trần cho mặc…”.

Kẻ ở đời quen chịu thua ma quỉ cám dỗ, để nó lấn hiếp mình; trong giờ lâm chung sao trông thắng nó được ? Giờ ấy phải có thần lực mới đổi lòng được. Thế mà cả đời tội lỗi, sống ích kỷ sao mong giờ chết Chúa ban ơn chống trả.

Có đức tin, phải biết chuẩn bị chết lành. Hãy tập từ bỏ mọi sự và ma quỉ, dâng mình cho Chúa.