Chuyên Đề An Táng
 
 

LỄ GIỖ

Chết không phải là mất.

1. Một bé gái hỏi mẹ rằng bà ngoại mới chết hiện đang ở đâu. Mẹ đáp:-Bà đang ở với Chúa Giêsu trên Thiên đàng.

Hôm sau bà mẹ nói chuyện với bạn, tỏ ý đau buồn nhắc đến mẹ mình mới mất. Bé gái ngạc nhiên hỏi mẹ:-Khi mẹ mất vật gì, tức là mẹ không biết nó ở đâu, có phải không mẹ? Mẹ đáp:-Phải. Bé hỏi:-Mẹ biết là bà ngoại đang ở với Chúa, sao mẹ lại nói là bà mất ?

Bà mẹ chợt tỉnh, không đau buồn nữa mà ý thức rằng mẹ mình đang vui vẻ bên Chúa.

(Trích Truyện hay ý đẹp 3, trang 246).

2. Kính thưa Quí Ông Bà, Anh Chị Em,

a) Chết không phải là mất, mà chết là đi về, về với Đấng Tạo-Hoá-Cội-nguồn, nơi mình phát xuất ra; chết là về Thiên đàng hưởng hạnh phúc với Chúa.

Người trộm lành,-ta quen gọi là trộm lành-đã là trộm, sao lại lành được? Lành không phải vì anh ta lành thánh vô tội (chính vì tội mà anh ta bị đóng đinh), cũng không phải vì anh “điếc không sợ súng”, bị án đóng đinh mà hiên ngang không sợ chết; nhưng vì anh ta biết sám hối và cậy trông vào Ơn Cứu độ của Chúa. Chính Chúa trên Thánh giá tha tội và ban hạnh phúc Nước Trời cho anh: “Ta bảo thật, ngay hôm nay anh sẽ hưởng phúc trên Thiên đàng với Ta”. Lành vì được phúc của Chúa. Sau chết được về cõi phúc đời đời, gọi là Thiên đàng; chết rồi hưởng mặt Chúa, ở với Chúa sau khi được tha thứ. Gọi đấy là lành, vì chiếm được phúc thật.

b) Thánh Phaolô ý thức điều đó rất rõ, nên ngài nói: “Đối với tôi sống là Đức Kitô, chết là một mối lợi!”. Nghĩa là gì ? Sống là do Chúa, bởi Chúa, nhờ Chúa mà có; vì Chúa mà sống. Chết là được Chúa, về với Chúa, “chiếm lĩnh” Chúa hoàn toàn nên là một mối lợi. Ngài còn nói: “Nếu Chúa muốn ngài tiếp tục sống ở trần gian này mà có ích cho anh em, thì ngài vâng ý Chúa mà sống. Còn nếu Chúa đưa về với Chúa, thì đấy là một phúc lợi cho ngài”.

Chúng ta hay than vãn, buồn sầu trước cái chết hoặc trước một số phận. Có khi vì chúng ta chưa ý thức rõ rệt điều đó; hoặc là có ý thức, nhưng đức tin chúng ta chưa đủ vững mạnh để tuyệt đối cậy dựa vào Chúa.

Một khi có Chúa mà Chúa là tất cả, là hạnh phúc tuyệt đối của ta thì sống hay chết không thành vấn đề phải lo âu. Sống mà sống trong Chúa, có Chúa là sống tốt, sống đẹp. Đáng ca tụng, đáng sống. Chết mà có Chúa, được Chúa là chết vinh quang, chết hạnh phúc. Còn sống mà không có Chúa thì chết quả là mất thực sự: mất Chúa, mất hạnh phúc.

Là Kitô hữu, chúng ta hãy tin tưởng tuyệt đối vào Chúa Giêsu. “Khi nào Ta bị treo lên cao, Ta sẽ kéo mọi người lên với Ta”. “Ta là Sự Sống lại và là Sự Sống. Ai tin ta dầu có chết cũng sẽ sống và ai sống mà tin Ta, sẽ không chết bao giờ”.

Nếu vậy, chết đâu phải là mất mát để ta đáng phải mãi buồn.