Thánh Tôma Tông Đồ


Cứng lòng tin

Theo hdgmvietnam.org

“Hãy đặt ngón tay anh vào đây và hãy nhìn xem tay Thầy. Hãy đưa tay ra mà đặt vào cạnh sườn Thầy. Đừng cứng lòng nữa nhưng hãy tin.”

(Ga 20,27)

Thánh Tôma thường bị lên án là người cứng lòng tin vì khi các tông đồ khác kể lại cho ông rằng Chúa đã sống lại và họ đã gặp Chúa, ông vẫn không tin và đòi hỏi phải có chứng cứ về mặt thể lý do chính ông xác nghiệm thì ông mới tin. Lên án như thế xem ra có lý nhưng dường như chưa hoàn toàn thuyết phục. Hãy thử đặ một câu hỏi: giả như các tông đồ khác chưa gặp Chúa Kitô Phục Sinh mà chỉ nghe người khác kể lại, liệu các ông có tin không? Thánh Marco đưa ra câu trả lời rất rõ ràng: “Khi Chúa Giêsu sống lại sáng sớm ngày thứ nhất trong tuần, trước hết Người hiện ra với Maria Mađalêna, kẻ đã được Chúa đuổi bảy quỷ. Bà đi báo tin cho những kẻ đã từng ở với Người và nay đang sầu thảm khóc lóc. Nghe bà nói Chúa đã sống lại và bà đã thấy Người, họ vẫn không tin. Sau đó Chúa lại tỏ mình ra dưới hình dạng khác cho hai người trong nhóm họ đang trên đường về quê; hai ông trở lại loan tin cho những người khác nhưng họ cũng không tin các ông” (16,9-13). Như thế, không hẳn các tông đồ khác đã dễ đón nhận niềm tin vào Chúa Kitô Phục Sinh hơn thánh Tôma. Vì thế không nên vội vã lên án Tôma là người cứng lòng.

Hơn thế nữa, ta lại còn phải mang ơn thánh Tôma về thái độ có vẻ cứng cỏi của ông: “Nếu tôi không thấy dấu đinh ở tay Người, nếu tôi không xỏ ngón tay vào lỗ đinh và không đặt bàn tay vào cạnh sườn Người, tôi chẳng có tin” (Ga 20,25). Phải biết ơn vì nhờ sự cứng cỏi của thánh Tôma mà ta có được bằng chứng rất cụ thể cho niềm tin vào Chúa Kitô Phục Sinh: “Hãy đặt ngón tay con vào đây và hãy nhìn xem tay Thầy. Đưa tay ra mà đặt vào cạnh sườn Thầy. Đừng cứng lòng nữa nhưng hãy tin” (Ga 20, 27). Nếu không có sự cứng cỏi của Tôma thì những người duy lý ngày nay có thể lý luận rằng tất cả chỉ là hoang tưởng của đám môn đệ ít học! Nhưng với sự cứng cỏi của Tôma, người ta không dễ lập luận như thế nữa. Đồng thời khi đó, ta khám phá ra rằng lời chứng của các tông đồ là đủ rồi, nhất là khi lời chứng đó được viết bằng chính cuộc sống và cả cái chết của các ngài.

Cuối cùng ta cần phải biết ơn thánh Tôma nữa vì lời tuyên xưng đức tin tuyệt diệu của ông: “Lạy Chúa của con, lạy Thiên Chúa của con.” Thánh Tôma không chỉ tuyên xưng Chúa Kitô là Chúa mà còn tuyên xưng Ngài là Thiên Chúa. Và tuyên xưng Chúa Kitô là Thiên Chúa hàm nghĩa rằng tất cả những lời Người nói và những việc Người làm đều là chân lý tuyệt đối, và không ai cũng như không có gì trong cuộc đời này có thể thay thế vị trí của Chúa Kitô được.

Chiêm ngắm thánh Tôma vừa giúp ta cảm nghiệm sự gần gũi với ngài vừa làm cho niềm tin nơi ta được sưởi ấm.

Cảm nghiệm thánh Tôma thật gần gũi với mình vì chính bản thân ta cũng trải qua những giây phút nghi nan như thế. Có người Kitô hữu nào dám tự hào mình chưa một lần nao núng trong đức tin? Thánh Tôma khó chấp nhận sự kiện Chúa sống lại vì điều đó vượt trên kinh nghiệm và lý luận bình thường của con người: làm sao chết mà có thể sống lại được? Trong cuộc sống, lại chẳng có những lúc ta nghi ngờ về sự hiện diện của Thiên Chúa khi phải chứng kiến những cảnh nghịch lý và mâu thuẫn sao: tại sao kẻ gian ác thì sống phủ phê còn người hiền lành đạo đức thì cứ mãi gian truân? Có Chúa không? Câu chuyện về Tôma được chọn đọc trong Chúa nhật II Phục Sinh, được gọi là Chúa nhật về Lòng Chúa thương xót, nhưng thử hỏi khi đời ta phải nếm trải những gian nan thử thách, ta có thực sự dám tin là Thiên Chúa yêu thương ta? Thế nên chính sự cứng cỏi của thánh Tôma lại giúp ta thấy ngài thật “người,” thật gần gũi với mình.

Mà cũng vì thấy ngài gần gũi với ta nên kinh nghiệm đức tin của ngài sưởi ấm lòng ta. Tôma đã có những giây phút nghi nan như thế đó nhưng cuối cùng ngài đã thoát ra khỏi đêm tăm tối của đức tin để thốt lên lời tuyên xưng tuyệt vời “Lạy Chúa của con, lạy Thiên Chúa của con.” Ước gì ta cũng được Chúa đưa ra khỏi đêm tăm tối của đức tin để bước đi trong niềm tin yêu phó thác trong mọi hoàn cảnh của đời sống.